Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 480: 480: “không Bằng Vợ Ngươi”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh thở phào một hơi, mỉm cười: “Vất vả cho nàng rồi”.Phải biết rằng, mặc dù Hiên Vũ Ngọc Nhi là hoàng hậu, nhưng trước giờ không bao giờ quản chuyện hậu cung, tất cả mọi chuyện đều giao cho Mộ Như Tuyết xử lý, may là Mộ Như Tuyết làm việc bình tĩnh quyết đoán, trước giờ đều trị lí hậu cung đâu ra đó.Lãnh Thiên Minh vô c*̀ng kích động, hắn lại sắp có thêm con, đó là cảm giác tràn ngập kỳ vọng và mong chờ khó mà diễn tả.Advertisement“Oee”, một tiếng khóc vang lên, cả đại điện lập tức đại hỉ.“Sinh rồi…sinh rồi…”Bà đỡ nhanh chóng chạy ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, lại là một vị hoàng tử”.Lãnh Thiên Minh chạy vào trong, nhìn đứa bé nhỏ xíu vừa sinh ra, lại nhìn sang Hiên Vũ Ngọc Nhi, hai người không nói lời nào, chỉ đối mắt mỉm cười với nhau…“Đặt tên gì bây giờ? Chàng đã nghĩ xong chưa?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.“Chưa nghĩ qua, nàng đặt đi”.“Ta không biết”.“Nàng thấy hay là được, đừng tùy ý như ta”.“Vậy thì gọi là…Tinh Thần đi, nhật minh tinh thần, trường trường cửu cửu”.“Được, vậy gọi là Lãnh Tinh Thần”.c*̀ng lúc đó, ở biên cương phía bắc đại lục Tây Âu, An Na Nhất Thế đang dùng sức gào thét.“AA…đau chết ta rồi, Đa Đoạt tên khốn ngươi, ngươi là tên súc sinh”.“Nữ vương bệ hạ, người đừng chửi nữa, tiết kiệm chút sức lực…dùng sức…sắp sinh ra rồi”.Không sai, An Na Nhất Thế c*̃ng đã tới lúc lâm bồn, nữ nhân chính là như vậy, bình thường cao ngạo kiên cường, nhưng c*̃ng luôn có lúc sụp đổ, lúc này An Na Nhất Thế sắp không trụ nổi nữa, đau khổ, vô lực, chỉ có thể chịu đựng tất cả, việc duy nhất làm được bây giờ là lớn tiếng chửi mắng.Bộ Binh, thành Thiên Khải, Hoa Hạ.Vài người đang ngồi nói chuyện phiếm.“Đa tướng quân, cả bộ Binh, chỉ còn mỗi ngài độc thân, ngài định bao giờ thành thân?”“Đúng đấy, mấy huynh đệ chúng ta đều lo thay cho ngài, có khi nào ngài không được hả?”Đa Đoạt quát lớn: “Ông nội các ngươi, Đa Đoạt ta nhất trụ kình thiên, một đêm bảy lần, một lần cả tuần, nói ta không được, đùa cái gì chứ”.“Ha ha ha…”, đám đông bật cười hô hố.Một tướng quân trêu đùa: “Đa tướng quân, vậy ngài định lúc nào thành hôn? Không phải ngài vẫn nhớ nhung nữ vương La Sát đó chứ? Ta nghe nói hai người làm cả một đêm, nữ nhân La Sát cảm giác thế nào hả?”Đa Đoạt cười đen tối: “Không bằng vợ ngươi”.“Ha ha ha”, đám đông lại được trận cười hả hê.Lúc này, An Na đã sức tàn lực kiệt, cuối c*̀ng c*̃ng sinh hạ một nam hài, nàng ta ôm chặt đứa bé, không nén nổi nước mắt, có cảm giác kích động không nói nên lời, mặc dù đứa trẻ trông giống tên súc sinh kia, nhưng c*̃ng khá đáng yêu…

Lãnh Thiên Minh thở phào một hơi, mỉm cười: “Vất vả cho nàng rồi”.

Phải biết rằng, mặc dù Hiên Vũ Ngọc Nhi là hoàng hậu, nhưng trước giờ không bao giờ quản chuyện hậu cung, tất cả mọi chuyện đều giao cho Mộ Như Tuyết xử lý, may là Mộ Như Tuyết làm việc bình tĩnh quyết đoán, trước giờ đều trị lí hậu cung đâu ra đó.

Lãnh Thiên Minh vô c*̀ng kích động, hắn lại sắp có thêm con, đó là cảm giác tràn ngập kỳ vọng và mong chờ khó mà diễn tả.

Advertisement

“Oee”, một tiếng khóc vang lên, cả đại điện lập tức đại hỉ.

“Sinh rồi…sinh rồi…”

Bà đỡ nhanh chóng chạy ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, lại là một vị hoàng tử”.

Lãnh Thiên Minh chạy vào trong, nhìn đứa bé nhỏ xíu vừa sinh ra, lại nhìn sang Hiên Vũ Ngọc Nhi, hai người không nói lời nào, chỉ đối mắt mỉm cười với nhau…

“Đặt tên gì bây giờ? Chàng đã nghĩ xong chưa?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.

“Chưa nghĩ qua, nàng đặt đi”.

“Ta không biết”.

“Nàng thấy hay là được, đừng tùy ý như ta”.

“Vậy thì gọi là…Tinh Thần đi, nhật minh tinh thần, trường trường cửu cửu”.

“Được, vậy gọi là Lãnh Tinh Thần”.

c*̀ng lúc đó, ở biên cương phía bắc đại lục Tây Âu, An Na Nhất Thế đang dùng sức gào thét.

“AA…đau chết ta rồi, Đa Đoạt tên khốn ngươi, ngươi là tên súc sinh”.

“Nữ vương bệ hạ, người đừng chửi nữa, tiết kiệm chút sức lực…dùng sức…sắp sinh ra rồi”.

Không sai, An Na Nhất Thế c*̃ng đã tới lúc lâm bồn, nữ nhân chính là như vậy, bình thường cao ngạo kiên cường, nhưng c*̃ng luôn có lúc sụp đổ, lúc này An Na Nhất Thế sắp không trụ nổi nữa, đau khổ, vô lực, chỉ có thể chịu đựng tất cả, việc duy nhất làm được bây giờ là lớn tiếng chửi mắng.

Bộ Binh, thành Thiên Khải, Hoa Hạ.

Vài người đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Đa tướng quân, cả bộ Binh, chỉ còn mỗi ngài độc thân, ngài định bao giờ thành thân?”

“Đúng đấy, mấy huynh đệ chúng ta đều lo thay cho ngài, có khi nào ngài không được hả?”

Đa Đoạt quát lớn: “Ông nội các ngươi, Đa Đoạt ta nhất trụ kình thiên, một đêm bảy lần, một lần cả tuần, nói ta không được, đùa cái gì chứ”.

“Ha ha ha…”, đám đông bật cười hô hố.

Một tướng quân trêu đùa: “Đa tướng quân, vậy ngài định lúc nào thành hôn? Không phải ngài vẫn nhớ nhung nữ vương La Sát đó chứ? Ta nghe nói hai người làm cả một đêm, nữ nhân La Sát cảm giác thế nào hả?”

Đa Đoạt cười đen tối: “Không bằng vợ ngươi”.

“Ha ha ha”, đám đông lại được trận cười hả hê.

Lúc này, An Na đã sức tàn lực kiệt, cuối c*̀ng c*̃ng sinh hạ một nam hài, nàng ta ôm chặt đứa bé, không nén nổi nước mắt, có cảm giác kích động không nói nên lời, mặc dù đứa trẻ trông giống tên súc sinh kia, nhưng c*̃ng khá đáng yêu…

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh thở phào một hơi, mỉm cười: “Vất vả cho nàng rồi”.Phải biết rằng, mặc dù Hiên Vũ Ngọc Nhi là hoàng hậu, nhưng trước giờ không bao giờ quản chuyện hậu cung, tất cả mọi chuyện đều giao cho Mộ Như Tuyết xử lý, may là Mộ Như Tuyết làm việc bình tĩnh quyết đoán, trước giờ đều trị lí hậu cung đâu ra đó.Lãnh Thiên Minh vô c*̀ng kích động, hắn lại sắp có thêm con, đó là cảm giác tràn ngập kỳ vọng và mong chờ khó mà diễn tả.Advertisement“Oee”, một tiếng khóc vang lên, cả đại điện lập tức đại hỉ.“Sinh rồi…sinh rồi…”Bà đỡ nhanh chóng chạy ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, lại là một vị hoàng tử”.Lãnh Thiên Minh chạy vào trong, nhìn đứa bé nhỏ xíu vừa sinh ra, lại nhìn sang Hiên Vũ Ngọc Nhi, hai người không nói lời nào, chỉ đối mắt mỉm cười với nhau…“Đặt tên gì bây giờ? Chàng đã nghĩ xong chưa?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.“Chưa nghĩ qua, nàng đặt đi”.“Ta không biết”.“Nàng thấy hay là được, đừng tùy ý như ta”.“Vậy thì gọi là…Tinh Thần đi, nhật minh tinh thần, trường trường cửu cửu”.“Được, vậy gọi là Lãnh Tinh Thần”.c*̀ng lúc đó, ở biên cương phía bắc đại lục Tây Âu, An Na Nhất Thế đang dùng sức gào thét.“AA…đau chết ta rồi, Đa Đoạt tên khốn ngươi, ngươi là tên súc sinh”.“Nữ vương bệ hạ, người đừng chửi nữa, tiết kiệm chút sức lực…dùng sức…sắp sinh ra rồi”.Không sai, An Na Nhất Thế c*̃ng đã tới lúc lâm bồn, nữ nhân chính là như vậy, bình thường cao ngạo kiên cường, nhưng c*̃ng luôn có lúc sụp đổ, lúc này An Na Nhất Thế sắp không trụ nổi nữa, đau khổ, vô lực, chỉ có thể chịu đựng tất cả, việc duy nhất làm được bây giờ là lớn tiếng chửi mắng.Bộ Binh, thành Thiên Khải, Hoa Hạ.Vài người đang ngồi nói chuyện phiếm.“Đa tướng quân, cả bộ Binh, chỉ còn mỗi ngài độc thân, ngài định bao giờ thành thân?”“Đúng đấy, mấy huynh đệ chúng ta đều lo thay cho ngài, có khi nào ngài không được hả?”Đa Đoạt quát lớn: “Ông nội các ngươi, Đa Đoạt ta nhất trụ kình thiên, một đêm bảy lần, một lần cả tuần, nói ta không được, đùa cái gì chứ”.“Ha ha ha…”, đám đông bật cười hô hố.Một tướng quân trêu đùa: “Đa tướng quân, vậy ngài định lúc nào thành hôn? Không phải ngài vẫn nhớ nhung nữ vương La Sát đó chứ? Ta nghe nói hai người làm cả một đêm, nữ nhân La Sát cảm giác thế nào hả?”Đa Đoạt cười đen tối: “Không bằng vợ ngươi”.“Ha ha ha”, đám đông lại được trận cười hả hê.Lúc này, An Na đã sức tàn lực kiệt, cuối c*̀ng c*̃ng sinh hạ một nam hài, nàng ta ôm chặt đứa bé, không nén nổi nước mắt, có cảm giác kích động không nói nên lời, mặc dù đứa trẻ trông giống tên súc sinh kia, nhưng c*̃ng khá đáng yêu…

Chương 480: 480: “không Bằng Vợ Ngươi”