Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 488: 488: Chuyện Xảy Ra Lúc Nào

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trương tướng quân gật đầu nói: "Họa là do hai người các ngươi gây ra thì hai ngươi nên hiểu rõ, hiện nay sơ hở duy nhất của chúng ta chính là Phúc An Sơn, muốn giữ được bí mật, cách an toàn nhất là gì có lẽ ngươi biết rồi chứ".Hắc y nhân chắp tay nói: "Thủ hạ rõ".Nói xong Trương tướng quân liền đi ra khỏi thư phòng, Phúc An Sơn lúc này nghe cũng đã hiểu ra đây là muốn gi3t ch3t mình.Advertisement"Trương tướng quân, đừng mà...!đừng gi3t ch3t ta, ta sẽ không hé răng nửa lời đâu, hiện tại bọn họ không có chứng cứ gì cả, tha cho ta đi".Hắc y nhân đó bước từng bước tới, rút kiếm ra."Ám Ảnh đại nhân, tha cho ta đi, cầu xin ngươi đó, ta còn có vợ con nữa".Hắc y nhân nói: "Ngươi chưa được tướng quân đồng ý đã lấy thủ lệnh của tướng quân bảo ta đi gi3t ch3t Quản Cùng, ngươi muốn chết nhưng ta không muốn, ngươi an tâm lên đường đi, như vậy thì người nhà của ngươi còn có thể có một con đường sống".Nghe được câu này, Phúc An Sơn đột nhiên bình tĩnh lại: "Được, hy vọng các ngươi có thể nể tình công lao mấy năm nay của ta mà bỏ qua cho người nhà ta, bọn họ không biết gì cả"."Được...!phốc..."Hắc y nhân nói đúng một chữ được, còn chưa dứt lời liền dùng kiếm cắt ngang cổ Phúc An Sơn...!Hắc y nhân đi ra khỏi phòng."Tướng quân, người đã chết rồi"."Xử lý cả người nhà của hắn ta đi"."Thuộc hạ đã đồng ý không giết người nhà của hắn ta".Trương tướng quân quay đầu lại liếc nhìn hắc y nhân, nói: "Được, vậy ngươi không cần quan tâm nữa".Lãnh Thiên Minh đang tâm phiền ý loạn ngồi ở đó, nghĩ nên làm thế nào để điều tra ra chuyện này, đối với Phúc An Sơn nên nói bóng nói gió hay trực tiếp hỏi thẳng, có cần giữ lại quân cờ này không...!Một cấm quân chạy vào: "Hoàng thượng...!không hay rồi, Phúc An Sơn đã chết"."Cái gì? Sao lại chết?""Bị gi3t ch3t, một đao mất mạng...!toàn gia đình cũng đã bị giết..."Lãnh Thiên Minh nhíu mày, toàn gia đình cũng bị gi3t ch3t ư?Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn, những người này lại ngông cuồng đến mức giết cả nhà quan viên triều đình, cho dù Phúc An Sơn đó đáng chết nhưng người nhà hắn ta dù sao cũng vô tội, hơn nữa còn là đồng đảng của chính hắn ta nữa...!"Chuyện xảy ra lúc nào?""Ngay sau khi chúng ta vừa đến thành Trường An".Xem ra, những người này cũng biết Phúc An Sơn đã bại lộ cho nên mới muốn diệt trừ hậu hoạn, Phúc An Sơn là tri phủ của thành Trường An, ở trong thành Trương An này cũng là nhân vật số một số hai, kẻ nào lại to gan như vậy?Quân đội? Thủ thành hay là quân đội đóng quân tại đây? Hoặc là trong thành Trường An này còn có nhân vật nào lợi hại hơn nữa sao?Lãnh Thiên Minh nghĩ tới các loại tình hình, nhưng đều không thể làm gì, bản thân hắn hiện tại căn bản không có chút đầu mối nào.

Trương tướng quân gật đầu nói: "Họa là do hai người các ngươi gây ra thì hai ngươi nên hiểu rõ, hiện nay sơ hở duy nhất của chúng ta chính là Phúc An Sơn, muốn giữ được bí mật, cách an toàn nhất là gì có lẽ ngươi biết rồi chứ".

Hắc y nhân chắp tay nói: "Thủ hạ rõ".

Nói xong Trương tướng quân liền đi ra khỏi thư phòng, Phúc An Sơn lúc này nghe cũng đã hiểu ra đây là muốn gi3t ch3t mình.

Advertisement

"Trương tướng quân, đừng mà...!đừng gi3t ch3t ta, ta sẽ không hé răng nửa lời đâu, hiện tại bọn họ không có chứng cứ gì cả, tha cho ta đi".

Hắc y nhân đó bước từng bước tới, rút kiếm ra.

"Ám Ảnh đại nhân, tha cho ta đi, cầu xin ngươi đó, ta còn có vợ con nữa".

Hắc y nhân nói: "Ngươi chưa được tướng quân đồng ý đã lấy thủ lệnh của tướng quân bảo ta đi gi3t ch3t Quản Cùng, ngươi muốn chết nhưng ta không muốn, ngươi an tâm lên đường đi, như vậy thì người nhà của ngươi còn có thể có một con đường sống".

Nghe được câu này, Phúc An Sơn đột nhiên bình tĩnh lại: "Được, hy vọng các ngươi có thể nể tình công lao mấy năm nay của ta mà bỏ qua cho người nhà ta, bọn họ không biết gì cả".

"Được...!phốc..."

Hắc y nhân nói đúng một chữ được, còn chưa dứt lời liền dùng kiếm cắt ngang cổ Phúc An Sơn...!

Hắc y nhân đi ra khỏi phòng.

"Tướng quân, người đã chết rồi".

"Xử lý cả người nhà của hắn ta đi".

"Thuộc hạ đã đồng ý không giết người nhà của hắn ta".

Trương tướng quân quay đầu lại liếc nhìn hắc y nhân, nói: "Được, vậy ngươi không cần quan tâm nữa".

Lãnh Thiên Minh đang tâm phiền ý loạn ngồi ở đó, nghĩ nên làm thế nào để điều tra ra chuyện này, đối với Phúc An Sơn nên nói bóng nói gió hay trực tiếp hỏi thẳng, có cần giữ lại quân cờ này không...!

Một cấm quân chạy vào: "Hoàng thượng...!không hay rồi, Phúc An Sơn đã chết".

"Cái gì? Sao lại chết?"

"Bị gi3t ch3t, một đao mất mạng...!toàn gia đình cũng đã bị giết..."

Lãnh Thiên Minh nhíu mày, toàn gia đình cũng bị gi3t ch3t ư?

Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn, những người này lại ngông cuồng đến mức giết cả nhà quan viên triều đình, cho dù Phúc An Sơn đó đáng chết nhưng người nhà hắn ta dù sao cũng vô tội, hơn nữa còn là đồng đảng của chính hắn ta nữa...!

"Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Ngay sau khi chúng ta vừa đến thành Trường An".

Xem ra, những người này cũng biết Phúc An Sơn đã bại lộ cho nên mới muốn diệt trừ hậu hoạn, Phúc An Sơn là tri phủ của thành Trường An, ở trong thành Trương An này cũng là nhân vật số một số hai, kẻ nào lại to gan như vậy?

Quân đội? Thủ thành hay là quân đội đóng quân tại đây? Hoặc là trong thành Trường An này còn có nhân vật nào lợi hại hơn nữa sao?

Lãnh Thiên Minh nghĩ tới các loại tình hình, nhưng đều không thể làm gì, bản thân hắn hiện tại căn bản không có chút đầu mối nào.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trương tướng quân gật đầu nói: "Họa là do hai người các ngươi gây ra thì hai ngươi nên hiểu rõ, hiện nay sơ hở duy nhất của chúng ta chính là Phúc An Sơn, muốn giữ được bí mật, cách an toàn nhất là gì có lẽ ngươi biết rồi chứ".Hắc y nhân chắp tay nói: "Thủ hạ rõ".Nói xong Trương tướng quân liền đi ra khỏi thư phòng, Phúc An Sơn lúc này nghe cũng đã hiểu ra đây là muốn gi3t ch3t mình.Advertisement"Trương tướng quân, đừng mà...!đừng gi3t ch3t ta, ta sẽ không hé răng nửa lời đâu, hiện tại bọn họ không có chứng cứ gì cả, tha cho ta đi".Hắc y nhân đó bước từng bước tới, rút kiếm ra."Ám Ảnh đại nhân, tha cho ta đi, cầu xin ngươi đó, ta còn có vợ con nữa".Hắc y nhân nói: "Ngươi chưa được tướng quân đồng ý đã lấy thủ lệnh của tướng quân bảo ta đi gi3t ch3t Quản Cùng, ngươi muốn chết nhưng ta không muốn, ngươi an tâm lên đường đi, như vậy thì người nhà của ngươi còn có thể có một con đường sống".Nghe được câu này, Phúc An Sơn đột nhiên bình tĩnh lại: "Được, hy vọng các ngươi có thể nể tình công lao mấy năm nay của ta mà bỏ qua cho người nhà ta, bọn họ không biết gì cả"."Được...!phốc..."Hắc y nhân nói đúng một chữ được, còn chưa dứt lời liền dùng kiếm cắt ngang cổ Phúc An Sơn...!Hắc y nhân đi ra khỏi phòng."Tướng quân, người đã chết rồi"."Xử lý cả người nhà của hắn ta đi"."Thuộc hạ đã đồng ý không giết người nhà của hắn ta".Trương tướng quân quay đầu lại liếc nhìn hắc y nhân, nói: "Được, vậy ngươi không cần quan tâm nữa".Lãnh Thiên Minh đang tâm phiền ý loạn ngồi ở đó, nghĩ nên làm thế nào để điều tra ra chuyện này, đối với Phúc An Sơn nên nói bóng nói gió hay trực tiếp hỏi thẳng, có cần giữ lại quân cờ này không...!Một cấm quân chạy vào: "Hoàng thượng...!không hay rồi, Phúc An Sơn đã chết"."Cái gì? Sao lại chết?""Bị gi3t ch3t, một đao mất mạng...!toàn gia đình cũng đã bị giết..."Lãnh Thiên Minh nhíu mày, toàn gia đình cũng bị gi3t ch3t ư?Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn, những người này lại ngông cuồng đến mức giết cả nhà quan viên triều đình, cho dù Phúc An Sơn đó đáng chết nhưng người nhà hắn ta dù sao cũng vô tội, hơn nữa còn là đồng đảng của chính hắn ta nữa...!"Chuyện xảy ra lúc nào?""Ngay sau khi chúng ta vừa đến thành Trường An".Xem ra, những người này cũng biết Phúc An Sơn đã bại lộ cho nên mới muốn diệt trừ hậu hoạn, Phúc An Sơn là tri phủ của thành Trường An, ở trong thành Trương An này cũng là nhân vật số một số hai, kẻ nào lại to gan như vậy?Quân đội? Thủ thành hay là quân đội đóng quân tại đây? Hoặc là trong thành Trường An này còn có nhân vật nào lợi hại hơn nữa sao?Lãnh Thiên Minh nghĩ tới các loại tình hình, nhưng đều không thể làm gì, bản thân hắn hiện tại căn bản không có chút đầu mối nào.

Chương 488: 488: Chuyện Xảy Ra Lúc Nào