Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 494: 494: “thuốc Kháng Viêm
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Có chuyện gì đợi khỏe lại rồi nói, giờ ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt”.Thế nhưng Quản c*̀ng vẫn kiên trì mở rồi khép miệng, Lý Hoa Đà bước vào, nói: “Ta biết, rất đau, nhưng không còn cách nào khác, có điều ngài yên tâm, ta sẽ bôi thuốc giảm đau định kỳ cho ngài, mặc dù chỉ bớt phần nào, không thể tiêu trừ hoàn toàn đau đớn, phải dựa vào bản thân thôi…”Nghe vậy, Quản c*̀ng cuối c*̀ng c*̃ng đóng miệng lại…AdvertisementLãnh Thiên Minh ngẩn người, tên này đây là tổn thương rồi ư?Sau đó, hắn quay sang nói với Lý Hoa Đà.“Lý thần y, Quản c*̀ng đã không còn vấn đề gì chứ?”“Nào có dễ vậy, mới chỉ qua cơn nguy hiểm thôi, muốn phục hồi khỏe mạnh cần một thời gian dài, hơn nữa phải làm tốt các vấn đề y tế, một khi nhiễm trùng c*̃ng có thể nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên ta kiến nghị, nếu không có chuyện quan trọng, mọi người đừng chạy vào phòng này nữa”.Lãnh Thiên Minh sững người, phải rồi, bây giờ không có thuốc kháng viêm, tỉ lệ nhiễm trùng rất cao, không được, khó khăn lắm mới phẫu thuật xong, vạn nhất bị nhiễm trùng thì sao.“Lý thần y, có thể cho ta chút thuốc kháng viêm không”.Lý Hoa Đà đứng hình.“Thuốc kháng viêm? Là…cái gì?”“Là thứ thuốc dùng để phòng chống viêm nhiễm, ví dụ như lô hội, bồ công anh, cây xa tiền…”Lãnh Thiên Minh dựa theo trí nhớ kiếp trước, liệt kê một số thực vật có tính kháng viêm…Lý Hoa Đà nghiêm túc xem xét, nói: “Có lý, sao ta chưa từng nghĩ tới nhỉ, những loại thuốc này đun sôi, có lẽ có khả năng giảm thiểu nguy cơ nhiễm trùng, không thể tin được là hoàng đế lại thông thạo cả dược tính".“Tạm tạm thôi, dù sao một hoàng đế yêu nước thương dân như ta rất hiếm gặp, rảnh rỗi không việc gì liền nghiên cứu đủ thứ, không giây phút nghỉ ngơi”.Lý Hoa Đà thầm nghĩ, thiên hạ đồn hoàng thượng không biết xấu hổ, xem ra là thật.Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Vậy thời gian tiếp theo, phải phiền Lý thần y rồi”.Lý Hoa Đà ngượng ngùng đáp: “À…không dám, không dám…nhưng có một chuyện, thảo dân…”“Sao thế?”“Hoàng thượng…ngài chưa trả tiền…”Lãnh Thiên Minh ngẩn người, đòi tiền ta? Mất trí rồi hả…có điều hình như đúng là nên trọng thưởng, chỉ là ông ta chủ động mở lời, có chút mặt dày, những người xung quanh c*̃ng bối rối không kém.“Người đâu…Lý thần y có công chữa trị, thưởng trăm lượng hoàng kim, đặc cách phong làm ngự y, sau này đi theo trẫm”.“Thảo dân tạ ân hoàng thượng…hi hi hi…”Lý Hoa Đà cười một cách vô sỉ, Lãnh Thiên Minh c*̃ng lười quản ông ta, dù sao kẻ mặt dày c*̃ng chẳng được gặp nhiều…Đại doanh trú quân ngoại thành.Hiên Vũ Diệu mặt mày suy tư ngồi một chỗ, tham tướng trú quân thành Trường An – Trương Thông ở bên cạnh.“Tiểu hoàng đế này lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng c*̉a ta, xem ra đã nghi ngờ chúng ta rồi, không thể không phòng”.“Vương gia, không lẽ hoàng thượng nắm thóp được gì chúng ta?”“Có lẽ là chưa, nếu không hắn ta không cần thiết diễn kịch c*̀ng ta, ước chừng chỉ mới hoài nghi”.
“Có chuyện gì đợi khỏe lại rồi nói, giờ ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt”.
Thế nhưng Quản c*̀ng vẫn kiên trì mở rồi khép miệng, Lý Hoa Đà bước vào, nói: “Ta biết, rất đau, nhưng không còn cách nào khác, có điều ngài yên tâm, ta sẽ bôi thuốc giảm đau định kỳ cho ngài, mặc dù chỉ bớt phần nào, không thể tiêu trừ hoàn toàn đau đớn, phải dựa vào bản thân thôi…”
Nghe vậy, Quản c*̀ng cuối c*̀ng c*̃ng đóng miệng lại…
Advertisement
Lãnh Thiên Minh ngẩn người, tên này đây là tổn thương rồi ư?
Sau đó, hắn quay sang nói với Lý Hoa Đà.
“Lý thần y, Quản c*̀ng đã không còn vấn đề gì chứ?”
“Nào có dễ vậy, mới chỉ qua cơn nguy hiểm thôi, muốn phục hồi khỏe mạnh cần một thời gian dài, hơn nữa phải làm tốt các vấn đề y tế, một khi nhiễm trùng c*̃ng có thể nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên ta kiến nghị, nếu không có chuyện quan trọng, mọi người đừng chạy vào phòng này nữa”.
Lãnh Thiên Minh sững người, phải rồi, bây giờ không có thuốc kháng viêm, tỉ lệ nhiễm trùng rất cao, không được, khó khăn lắm mới phẫu thuật xong, vạn nhất bị nhiễm trùng thì sao.
“Lý thần y, có thể cho ta chút thuốc kháng viêm không”.
Lý Hoa Đà đứng hình.
“Thuốc kháng viêm? Là…cái gì?”
“Là thứ thuốc dùng để phòng chống viêm nhiễm, ví dụ như lô hội, bồ công anh, cây xa tiền…”
Lãnh Thiên Minh dựa theo trí nhớ kiếp trước, liệt kê một số thực vật có tính kháng viêm…
Lý Hoa Đà nghiêm túc xem xét, nói: “Có lý, sao ta chưa từng nghĩ tới nhỉ, những loại thuốc này đun sôi, có lẽ có khả năng giảm thiểu nguy cơ nhiễm trùng, không thể tin được là hoàng đế lại thông thạo cả dược tính".
“Tạm tạm thôi, dù sao một hoàng đế yêu nước thương dân như ta rất hiếm gặp, rảnh rỗi không việc gì liền nghiên cứu đủ thứ, không giây phút nghỉ ngơi”.
Lý Hoa Đà thầm nghĩ, thiên hạ đồn hoàng thượng không biết xấu hổ, xem ra là thật.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Vậy thời gian tiếp theo, phải phiền Lý thần y rồi”.
Lý Hoa Đà ngượng ngùng đáp: “À…không dám, không dám…nhưng có một chuyện, thảo dân…”
“Sao thế?”
“Hoàng thượng…ngài chưa trả tiền…”
Lãnh Thiên Minh ngẩn người, đòi tiền ta? Mất trí rồi hả…có điều hình như đúng là nên trọng thưởng, chỉ là ông ta chủ động mở lời, có chút mặt dày, những người xung quanh c*̃ng bối rối không kém.
“Người đâu…Lý thần y có công chữa trị, thưởng trăm lượng hoàng kim, đặc cách phong làm ngự y, sau này đi theo trẫm”.
“Thảo dân tạ ân hoàng thượng…hi hi hi…”
Lý Hoa Đà cười một cách vô sỉ, Lãnh Thiên Minh c*̃ng lười quản ông ta, dù sao kẻ mặt dày c*̃ng chẳng được gặp nhiều…
Đại doanh trú quân ngoại thành.
Hiên Vũ Diệu mặt mày suy tư ngồi một chỗ, tham tướng trú quân thành Trường An – Trương Thông ở bên cạnh.
“Tiểu hoàng đế này lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng c*̉a ta, xem ra đã nghi ngờ chúng ta rồi, không thể không phòng”.
“Vương gia, không lẽ hoàng thượng nắm thóp được gì chúng ta?”
“Có lẽ là chưa, nếu không hắn ta không cần thiết diễn kịch c*̀ng ta, ước chừng chỉ mới hoài nghi”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Có chuyện gì đợi khỏe lại rồi nói, giờ ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt”.Thế nhưng Quản c*̀ng vẫn kiên trì mở rồi khép miệng, Lý Hoa Đà bước vào, nói: “Ta biết, rất đau, nhưng không còn cách nào khác, có điều ngài yên tâm, ta sẽ bôi thuốc giảm đau định kỳ cho ngài, mặc dù chỉ bớt phần nào, không thể tiêu trừ hoàn toàn đau đớn, phải dựa vào bản thân thôi…”Nghe vậy, Quản c*̀ng cuối c*̀ng c*̃ng đóng miệng lại…AdvertisementLãnh Thiên Minh ngẩn người, tên này đây là tổn thương rồi ư?Sau đó, hắn quay sang nói với Lý Hoa Đà.“Lý thần y, Quản c*̀ng đã không còn vấn đề gì chứ?”“Nào có dễ vậy, mới chỉ qua cơn nguy hiểm thôi, muốn phục hồi khỏe mạnh cần một thời gian dài, hơn nữa phải làm tốt các vấn đề y tế, một khi nhiễm trùng c*̃ng có thể nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên ta kiến nghị, nếu không có chuyện quan trọng, mọi người đừng chạy vào phòng này nữa”.Lãnh Thiên Minh sững người, phải rồi, bây giờ không có thuốc kháng viêm, tỉ lệ nhiễm trùng rất cao, không được, khó khăn lắm mới phẫu thuật xong, vạn nhất bị nhiễm trùng thì sao.“Lý thần y, có thể cho ta chút thuốc kháng viêm không”.Lý Hoa Đà đứng hình.“Thuốc kháng viêm? Là…cái gì?”“Là thứ thuốc dùng để phòng chống viêm nhiễm, ví dụ như lô hội, bồ công anh, cây xa tiền…”Lãnh Thiên Minh dựa theo trí nhớ kiếp trước, liệt kê một số thực vật có tính kháng viêm…Lý Hoa Đà nghiêm túc xem xét, nói: “Có lý, sao ta chưa từng nghĩ tới nhỉ, những loại thuốc này đun sôi, có lẽ có khả năng giảm thiểu nguy cơ nhiễm trùng, không thể tin được là hoàng đế lại thông thạo cả dược tính".“Tạm tạm thôi, dù sao một hoàng đế yêu nước thương dân như ta rất hiếm gặp, rảnh rỗi không việc gì liền nghiên cứu đủ thứ, không giây phút nghỉ ngơi”.Lý Hoa Đà thầm nghĩ, thiên hạ đồn hoàng thượng không biết xấu hổ, xem ra là thật.Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Vậy thời gian tiếp theo, phải phiền Lý thần y rồi”.Lý Hoa Đà ngượng ngùng đáp: “À…không dám, không dám…nhưng có một chuyện, thảo dân…”“Sao thế?”“Hoàng thượng…ngài chưa trả tiền…”Lãnh Thiên Minh ngẩn người, đòi tiền ta? Mất trí rồi hả…có điều hình như đúng là nên trọng thưởng, chỉ là ông ta chủ động mở lời, có chút mặt dày, những người xung quanh c*̃ng bối rối không kém.“Người đâu…Lý thần y có công chữa trị, thưởng trăm lượng hoàng kim, đặc cách phong làm ngự y, sau này đi theo trẫm”.“Thảo dân tạ ân hoàng thượng…hi hi hi…”Lý Hoa Đà cười một cách vô sỉ, Lãnh Thiên Minh c*̃ng lười quản ông ta, dù sao kẻ mặt dày c*̃ng chẳng được gặp nhiều…Đại doanh trú quân ngoại thành.Hiên Vũ Diệu mặt mày suy tư ngồi một chỗ, tham tướng trú quân thành Trường An – Trương Thông ở bên cạnh.“Tiểu hoàng đế này lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng c*̉a ta, xem ra đã nghi ngờ chúng ta rồi, không thể không phòng”.“Vương gia, không lẽ hoàng thượng nắm thóp được gì chúng ta?”“Có lẽ là chưa, nếu không hắn ta không cần thiết diễn kịch c*̀ng ta, ước chừng chỉ mới hoài nghi”.