Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 504: 504: Mẹ Nó Sao Không Nói Sớm Chứ!
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Tại sao ngươi lại ở đây? Không thể nào…”Hắn ta chưa kịp dứt lời thì chợt thấy Ám Ảnh bên cạnh Lưu Viễn Đạt, đột nhiên hiểu ra tất cả.“Ha ha…các ngươi quả nhiên không tin tưởng ta, nhưng hoàng thượng đã chết rồi, các ngươi còn có thể…”Advertisement“Phập…”Một phi tiêu cắm thẳng vào cổ họng Trương Thông, hắn ta chết ngay tại chỗ.Lưu Viễn Đạt kinh ngạc nhìn về phía Ám Ảnh.“Ám Ảnh đại nhân, sao lại giết hắn ta?”“Tạo phản thì phải chết, giữ lại làm gì? Bắt tất cả những kẻ tham gia mưu phản hôm nay lại, chờ phán xét sau”.Tất cả trú quân bao gồm đội hỏa tiễn đều không phản kháng, lũ lượt đầu hàng, lúc này bọn họ đã chẳng còn hy vọng bản thân có thể sống sót, việc duy nhất mà bọn họ kỳ vọng, chính là không liên lụy tới người nhà.Chiến tranh, người bất hạnh nhất chính là binh sĩ và bách tính…Lưu Viễn Đạt không lên tiếng, Lý Tứ bước tới.“Ta là thống lĩnh cấm quân Lý Tứ, dòng sông này chảy về hướng nào, hoàng thượng nhảy từ đây, cần phải lập tức ứng cứu”.“Cái gì?”Lưu Viễn Đạt kinh ngạc.“Dòng sông này thông thẳng ra biển, hơn nữa nước chảy vừa siết vừa sâu, hiện giờ là mùa mưa, rơi xuống đây lành ít dữ nhiều, hoàng thượng sao có thể nhảy xuống đây?”Lý Tứ tức giận tự đấm mình.“Đều tại ta vô năng, hoàng thượng không muốn chúng ta bị giết, nên đã để chúng ta đầu hàng, ta vốn tưởng ngài ấy định kéo dài thời gian, không ngờ, ngài ấy lại nhảy xuống”.Lãnh Thiên Minh thầm than khổ, vốn hắn định cược một ván, xem có ai nhận ra mình không, nhưng sự thật đã chứng minh, không một ai, vậy thay vì bị giết, không bằng nhảy sông, ít ra vẫn có một tia hy vọng.Vì thế, hắn nhảy sông đơn thuần vì sợ chết, ai biết được nhảy xong mới có người nhận ra, mẹ nó sao không nói sớm chứ!Thành Trường An, đến mơ hắn c*̃ng không thể ngờ, một ngày mình lại thành tâm điểm c*̉a cả Trung Nguyên…Sau khi cấm quân phát lệnh cấp cứu, tất cả quân đội từ mọi nơi đều điên cuồng hướng về thành Trường An, chỉ trong vòng một ngày, đã có tới năm mươi vạn đại quân tập trung tại đây, và hơn mười mấy vạn người đang tìm kiếm quanh sông…Sau khi thành Thiên Khải nhận tin, Tề Dung đã ra lệnh tất cả quân thủ thành, cấm vệ quân đến thành Trường An cứu giá, tổng cộng bốn mươi vạn quân, xuất phát ngay trong đêm, lần đầu tiên trong lịch sử, cả thành Thiên Khải không có lấy một binh sĩ thủ thành…Ngày thứ ba sau khi Lãnh Thiên Minh nhảy sông, quân ứng cứu thành Trường An đã đạt tới con số khủng bố – một trăm hai mươi vạn, ở thời đại này, quân đội di chuyển dựa vào ngựa và hai chân, trong vòng vỏn vẹn ba ngày, rất nhiều quân đội phải đi bộ ngày đêm mới tới nơi, mặc dù vậy, hàng trăm vạn quân đều không một lời than thở, cấp tốc cản tới…Vô số đại thần trong triều đình c*̃ng phái binh sĩ, tàu bay để tìm kiếm…Vương phủ Hiên Vũ Diệu.
“Tại sao ngươi lại ở đây? Không thể nào…”
Hắn ta chưa kịp dứt lời thì chợt thấy Ám Ảnh bên cạnh Lưu Viễn Đạt, đột nhiên hiểu ra tất cả.
“Ha ha…các ngươi quả nhiên không tin tưởng ta, nhưng hoàng thượng đã chết rồi, các ngươi còn có thể…”
Advertisement
“Phập…”
Một phi tiêu cắm thẳng vào cổ họng Trương Thông, hắn ta chết ngay tại chỗ.
Lưu Viễn Đạt kinh ngạc nhìn về phía Ám Ảnh.
“Ám Ảnh đại nhân, sao lại giết hắn ta?”
“Tạo phản thì phải chết, giữ lại làm gì? Bắt tất cả những kẻ tham gia mưu phản hôm nay lại, chờ phán xét sau”.
Tất cả trú quân bao gồm đội hỏa tiễn đều không phản kháng, lũ lượt đầu hàng, lúc này bọn họ đã chẳng còn hy vọng bản thân có thể sống sót, việc duy nhất mà bọn họ kỳ vọng, chính là không liên lụy tới người nhà.
Chiến tranh, người bất hạnh nhất chính là binh sĩ và bách tính…
Lưu Viễn Đạt không lên tiếng, Lý Tứ bước tới.
“Ta là thống lĩnh cấm quân Lý Tứ, dòng sông này chảy về hướng nào, hoàng thượng nhảy từ đây, cần phải lập tức ứng cứu”.
“Cái gì?”
Lưu Viễn Đạt kinh ngạc.
“Dòng sông này thông thẳng ra biển, hơn nữa nước chảy vừa siết vừa sâu, hiện giờ là mùa mưa, rơi xuống đây lành ít dữ nhiều, hoàng thượng sao có thể nhảy xuống đây?”
Lý Tứ tức giận tự đấm mình.
“Đều tại ta vô năng, hoàng thượng không muốn chúng ta bị giết, nên đã để chúng ta đầu hàng, ta vốn tưởng ngài ấy định kéo dài thời gian, không ngờ, ngài ấy lại nhảy xuống”.
Lãnh Thiên Minh thầm than khổ, vốn hắn định cược một ván, xem có ai nhận ra mình không, nhưng sự thật đã chứng minh, không một ai, vậy thay vì bị giết, không bằng nhảy sông, ít ra vẫn có một tia hy vọng.
Vì thế, hắn nhảy sông đơn thuần vì sợ chết, ai biết được nhảy xong mới có người nhận ra, mẹ nó sao không nói sớm chứ!
Thành Trường An, đến mơ hắn c*̃ng không thể ngờ, một ngày mình lại thành tâm điểm c*̉a cả Trung Nguyên…
Sau khi cấm quân phát lệnh cấp cứu, tất cả quân đội từ mọi nơi đều điên cuồng hướng về thành Trường An, chỉ trong vòng một ngày, đã có tới năm mươi vạn đại quân tập trung tại đây, và hơn mười mấy vạn người đang tìm kiếm quanh sông…
Sau khi thành Thiên Khải nhận tin, Tề Dung đã ra lệnh tất cả quân thủ thành, cấm vệ quân đến thành Trường An cứu giá, tổng cộng bốn mươi vạn quân, xuất phát ngay trong đêm, lần đầu tiên trong lịch sử, cả thành Thiên Khải không có lấy một binh sĩ thủ thành…
Ngày thứ ba sau khi Lãnh Thiên Minh nhảy sông, quân ứng cứu thành Trường An đã đạt tới con số khủng bố – một trăm hai mươi vạn, ở thời đại này, quân đội di chuyển dựa vào ngựa và hai chân, trong vòng vỏn vẹn ba ngày, rất nhiều quân đội phải đi bộ ngày đêm mới tới nơi, mặc dù vậy, hàng trăm vạn quân đều không một lời than thở, cấp tốc cản tới…
Vô số đại thần trong triều đình c*̃ng phái binh sĩ, tàu bay để tìm kiếm…
Vương phủ Hiên Vũ Diệu.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Tại sao ngươi lại ở đây? Không thể nào…”Hắn ta chưa kịp dứt lời thì chợt thấy Ám Ảnh bên cạnh Lưu Viễn Đạt, đột nhiên hiểu ra tất cả.“Ha ha…các ngươi quả nhiên không tin tưởng ta, nhưng hoàng thượng đã chết rồi, các ngươi còn có thể…”Advertisement“Phập…”Một phi tiêu cắm thẳng vào cổ họng Trương Thông, hắn ta chết ngay tại chỗ.Lưu Viễn Đạt kinh ngạc nhìn về phía Ám Ảnh.“Ám Ảnh đại nhân, sao lại giết hắn ta?”“Tạo phản thì phải chết, giữ lại làm gì? Bắt tất cả những kẻ tham gia mưu phản hôm nay lại, chờ phán xét sau”.Tất cả trú quân bao gồm đội hỏa tiễn đều không phản kháng, lũ lượt đầu hàng, lúc này bọn họ đã chẳng còn hy vọng bản thân có thể sống sót, việc duy nhất mà bọn họ kỳ vọng, chính là không liên lụy tới người nhà.Chiến tranh, người bất hạnh nhất chính là binh sĩ và bách tính…Lưu Viễn Đạt không lên tiếng, Lý Tứ bước tới.“Ta là thống lĩnh cấm quân Lý Tứ, dòng sông này chảy về hướng nào, hoàng thượng nhảy từ đây, cần phải lập tức ứng cứu”.“Cái gì?”Lưu Viễn Đạt kinh ngạc.“Dòng sông này thông thẳng ra biển, hơn nữa nước chảy vừa siết vừa sâu, hiện giờ là mùa mưa, rơi xuống đây lành ít dữ nhiều, hoàng thượng sao có thể nhảy xuống đây?”Lý Tứ tức giận tự đấm mình.“Đều tại ta vô năng, hoàng thượng không muốn chúng ta bị giết, nên đã để chúng ta đầu hàng, ta vốn tưởng ngài ấy định kéo dài thời gian, không ngờ, ngài ấy lại nhảy xuống”.Lãnh Thiên Minh thầm than khổ, vốn hắn định cược một ván, xem có ai nhận ra mình không, nhưng sự thật đã chứng minh, không một ai, vậy thay vì bị giết, không bằng nhảy sông, ít ra vẫn có một tia hy vọng.Vì thế, hắn nhảy sông đơn thuần vì sợ chết, ai biết được nhảy xong mới có người nhận ra, mẹ nó sao không nói sớm chứ!Thành Trường An, đến mơ hắn c*̃ng không thể ngờ, một ngày mình lại thành tâm điểm c*̉a cả Trung Nguyên…Sau khi cấm quân phát lệnh cấp cứu, tất cả quân đội từ mọi nơi đều điên cuồng hướng về thành Trường An, chỉ trong vòng một ngày, đã có tới năm mươi vạn đại quân tập trung tại đây, và hơn mười mấy vạn người đang tìm kiếm quanh sông…Sau khi thành Thiên Khải nhận tin, Tề Dung đã ra lệnh tất cả quân thủ thành, cấm vệ quân đến thành Trường An cứu giá, tổng cộng bốn mươi vạn quân, xuất phát ngay trong đêm, lần đầu tiên trong lịch sử, cả thành Thiên Khải không có lấy một binh sĩ thủ thành…Ngày thứ ba sau khi Lãnh Thiên Minh nhảy sông, quân ứng cứu thành Trường An đã đạt tới con số khủng bố – một trăm hai mươi vạn, ở thời đại này, quân đội di chuyển dựa vào ngựa và hai chân, trong vòng vỏn vẹn ba ngày, rất nhiều quân đội phải đi bộ ngày đêm mới tới nơi, mặc dù vậy, hàng trăm vạn quân đều không một lời than thở, cấp tốc cản tới…Vô số đại thần trong triều đình c*̃ng phái binh sĩ, tàu bay để tìm kiếm…Vương phủ Hiên Vũ Diệu.