Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 513: 513: Quản Cùng Sắc Mặt Trắng Bệch

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lý Hoa Đà thở dài: “Được rồi, đừng đánh nữa, tất cả đều là số mệnh…”“Vớ vẩn, hoàng thượng sẽ không xảy ra chuyện gì!”“Tiểu tử nhà ngươi, ta là ân nhân cứu mạng c*̉a ngươi đó, nói chuyện kiểu gì thế, đáng lẽ ta phải rạch thêm vài đường nữa trên người ngươi”.Advertisement“Nếu như rạch thêm vài dao, có thể khiến hoàng thượng bình an, vậy ông cứ cho ta thêm ngàn vạn dao”.“Aiz…được rồi, được rồi, không phải vẫn chưa tìm thấy ư, chỉ cần chưa thấy thi thể, tức là vẫn còn hy vọng, hoàng thượng sẽ như lời ngươi nói, nhất định không xảy ra chuyện gì”.“Không được, ta phải tự mình đi tìm, ta không yên tâm…”“Vết thương c*̉a ngươi mới bắt đầu khép miệng, có thể rách ra bất kì lúc nào, ngươi an phận chút đi”.Quản c*̀ng tức giận: “Lý đại phu, ông còn muốn lấy tiền không?”Lý Hoa Đà sững người.“Đương nhiên muốn, ngươi muốn làm gì? Ngươi định quỵt nợ hả?”“Vậy hãy đi tìm hoàng thượng c*̀ng ta, chưa tìm thấy ngài ấy, một xu ông c*̃ng đừng hòng lấy được”.“Ai da, có đồ vô lương tâm ngươi…lão già ta vì cứu ngươi, đã mười mấy ngày không được ngủ ngon giấc, ngươi còn dám ép ta…”“Ta hỏi ông đi hay không?”“Ta…ta…đi…không đi, ta đi…”Đội ngũ đã tìm mấy lượt khắp cả con sông và hai bên bờ, trừ vài cấm quân nhảy theo hoàng thượng thì không thấy bất kỳ gì khác, nhưng không có lệnh dừng lại, chỉ có thể một lần lại một lần tiếp tục tìm kiếm…Trình Khai Sơn đảm nhiệm người phụ trách tìm kiếm, đang mất kiên nhẫn quan sát bản đồ…“Tướng quân, đã tìm hơn mấy lượt ở dòng sông này, nếu hoàng thượng ở đây, chắc chắn đã thấy rồi…”Trình Khai Sơn nổi nóng: “Tiếp tục tìm, lật cả phù sa dưới đáy sông lên cho ta”.“Tướng quân, việc này…”“Bảo làm thì làm đi, phí lời làm gì”.“Vâng…”Một binh sĩ chạy đến.“Tướng quân, Quản đại nhân tới”.Trình Khai Sơn ngẩn người.“Cho vào”.Quản c*̀ng sắc mặt trắng bệch.“Lão Quản, ngươi dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng chuyện ở đây”.“Trình đại ca, dòng sông này thông trực tiếp tới biển, giờ lại là mùa mưa, hoàng thượng rất có khả năng đã trôi ra biển, không cần tìm ở sông nữa, phải ra biển tìm thôi”.

Lý Hoa Đà thở dài: “Được rồi, đừng đánh nữa, tất cả đều là số mệnh…”

“Vớ vẩn, hoàng thượng sẽ không xảy ra chuyện gì!”

“Tiểu tử nhà ngươi, ta là ân nhân cứu mạng c*̉a ngươi đó, nói chuyện kiểu gì thế, đáng lẽ ta phải rạch thêm vài đường nữa trên người ngươi”.

Advertisement

“Nếu như rạch thêm vài dao, có thể khiến hoàng thượng bình an, vậy ông cứ cho ta thêm ngàn vạn dao”.

“Aiz…được rồi, được rồi, không phải vẫn chưa tìm thấy ư, chỉ cần chưa thấy thi thể, tức là vẫn còn hy vọng, hoàng thượng sẽ như lời ngươi nói, nhất định không xảy ra chuyện gì”.

“Không được, ta phải tự mình đi tìm, ta không yên tâm…”

“Vết thương c*̉a ngươi mới bắt đầu khép miệng, có thể rách ra bất kì lúc nào, ngươi an phận chút đi”.

Quản c*̀ng tức giận: “Lý đại phu, ông còn muốn lấy tiền không?”

Lý Hoa Đà sững người.

“Đương nhiên muốn, ngươi muốn làm gì? Ngươi định quỵt nợ hả?”

“Vậy hãy đi tìm hoàng thượng c*̀ng ta, chưa tìm thấy ngài ấy, một xu ông c*̃ng đừng hòng lấy được”.

“Ai da, có đồ vô lương tâm ngươi…lão già ta vì cứu ngươi, đã mười mấy ngày không được ngủ ngon giấc, ngươi còn dám ép ta…”

“Ta hỏi ông đi hay không?”

“Ta…ta…đi…không đi, ta đi…”

Đội ngũ đã tìm mấy lượt khắp cả con sông và hai bên bờ, trừ vài cấm quân nhảy theo hoàng thượng thì không thấy bất kỳ gì khác, nhưng không có lệnh dừng lại, chỉ có thể một lần lại một lần tiếp tục tìm kiếm…

Trình Khai Sơn đảm nhiệm người phụ trách tìm kiếm, đang mất kiên nhẫn quan sát bản đồ…

“Tướng quân, đã tìm hơn mấy lượt ở dòng sông này, nếu hoàng thượng ở đây, chắc chắn đã thấy rồi…”

Trình Khai Sơn nổi nóng: “Tiếp tục tìm, lật cả phù sa dưới đáy sông lên cho ta”.

“Tướng quân, việc này…”

“Bảo làm thì làm đi, phí lời làm gì”.

“Vâng…”

Một binh sĩ chạy đến.

“Tướng quân, Quản đại nhân tới”.

Trình Khai Sơn ngẩn người.

“Cho vào”.

Quản c*̀ng sắc mặt trắng bệch.

“Lão Quản, ngươi dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng chuyện ở đây”.

“Trình đại ca, dòng sông này thông trực tiếp tới biển, giờ lại là mùa mưa, hoàng thượng rất có khả năng đã trôi ra biển, không cần tìm ở sông nữa, phải ra biển tìm thôi”.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lý Hoa Đà thở dài: “Được rồi, đừng đánh nữa, tất cả đều là số mệnh…”“Vớ vẩn, hoàng thượng sẽ không xảy ra chuyện gì!”“Tiểu tử nhà ngươi, ta là ân nhân cứu mạng c*̉a ngươi đó, nói chuyện kiểu gì thế, đáng lẽ ta phải rạch thêm vài đường nữa trên người ngươi”.Advertisement“Nếu như rạch thêm vài dao, có thể khiến hoàng thượng bình an, vậy ông cứ cho ta thêm ngàn vạn dao”.“Aiz…được rồi, được rồi, không phải vẫn chưa tìm thấy ư, chỉ cần chưa thấy thi thể, tức là vẫn còn hy vọng, hoàng thượng sẽ như lời ngươi nói, nhất định không xảy ra chuyện gì”.“Không được, ta phải tự mình đi tìm, ta không yên tâm…”“Vết thương c*̉a ngươi mới bắt đầu khép miệng, có thể rách ra bất kì lúc nào, ngươi an phận chút đi”.Quản c*̀ng tức giận: “Lý đại phu, ông còn muốn lấy tiền không?”Lý Hoa Đà sững người.“Đương nhiên muốn, ngươi muốn làm gì? Ngươi định quỵt nợ hả?”“Vậy hãy đi tìm hoàng thượng c*̀ng ta, chưa tìm thấy ngài ấy, một xu ông c*̃ng đừng hòng lấy được”.“Ai da, có đồ vô lương tâm ngươi…lão già ta vì cứu ngươi, đã mười mấy ngày không được ngủ ngon giấc, ngươi còn dám ép ta…”“Ta hỏi ông đi hay không?”“Ta…ta…đi…không đi, ta đi…”Đội ngũ đã tìm mấy lượt khắp cả con sông và hai bên bờ, trừ vài cấm quân nhảy theo hoàng thượng thì không thấy bất kỳ gì khác, nhưng không có lệnh dừng lại, chỉ có thể một lần lại một lần tiếp tục tìm kiếm…Trình Khai Sơn đảm nhiệm người phụ trách tìm kiếm, đang mất kiên nhẫn quan sát bản đồ…“Tướng quân, đã tìm hơn mấy lượt ở dòng sông này, nếu hoàng thượng ở đây, chắc chắn đã thấy rồi…”Trình Khai Sơn nổi nóng: “Tiếp tục tìm, lật cả phù sa dưới đáy sông lên cho ta”.“Tướng quân, việc này…”“Bảo làm thì làm đi, phí lời làm gì”.“Vâng…”Một binh sĩ chạy đến.“Tướng quân, Quản đại nhân tới”.Trình Khai Sơn ngẩn người.“Cho vào”.Quản c*̀ng sắc mặt trắng bệch.“Lão Quản, ngươi dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng chuyện ở đây”.“Trình đại ca, dòng sông này thông trực tiếp tới biển, giờ lại là mùa mưa, hoàng thượng rất có khả năng đã trôi ra biển, không cần tìm ở sông nữa, phải ra biển tìm thôi”.

Chương 513: 513: Quản Cùng Sắc Mặt Trắng Bệch