Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 524: 524: “ta Cũng Tin Rằng Hoàng Thượng Chưa Chết”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trình Khai Sơn là người sở hữu đặc quyền, có thể tùy lúc ra vào hoàng cung, cộng thêm việc hắn ta là tư lệnh hải quân tay nắm trọng quyền, cho nên không ai dám ngăn cản, vì thế, mặc dù chưa có triệu lệnh, hắn ta vẫn xông thẳng tới đại điện...!Thực ra không thể trách mọi người, Trình Khai Sơn còn chưa thoát khỏi niềm vui khi tìm thấy hoàng thượng, vào đến đại điện lại không thèm để ý tình hình xung quanh, biểu cảm thì mất khống chế như kiểu cả nhà vừa bị giết...!Advertisement“Ha ha ha...ha ha ha..ông trời phù hộ Hoa Hạ chúng ta...ha ha ha..”Không ai lên tiếng, không phải vì sợ, c*̃ng không phải vì cảm thấy Trình Khai Sơn không biết lễ tiết, ánh mắt mọi người nhìn Trình Khai Sơn giống hệt nhau, họ đều cho rằng, Trình tướng quân không được bình thường lắm, chẳng lẽ do không tìm thấy hoàng thượng nên phát điên chăng?Đa Đoạt rầu rĩ nói: “Lão...lão Trình, những lời ta nói hôm đó do tức giận mà thôi, ta biết huynh đã dốc sức, không cần...tự trách mình nữa”.Trình Khai Sơn có chút ngơ ngác, nhưng lúc này đầu óc hắn ta đã không c*̀ng tần số với mọi người, vì thế tiếp tục cười ha ha: “Ta không hề tự trách, ta rất vui mừng, ta biết ngay rốt cuộc vẫn phải dựa vào hải quân mà, ha ha ha...”Vẫn không ai lên tiếng.Mộ Như Tuyết không để ý Trình Khai Sơn, thở dài nói: “Đa tướng quân, bảo ngự y xem xem Trình tướng quân thế nào, nhất định phải tìm ngự y giỏi nhất, hoàng thượng không còn, ta không thể để Trình tướng quân xảy ra chuyện gì”.“Vâng...”Trình Khai Sơn ngẩn người, hóa ra chuyện hắn ta và mọi người đang nói hoàn toàn không giống nhau, vậy là vội hét lên: “Không không không...không cần tìm ngự y, ta đã đưa hoàng thượng về cho mọi người rồi, ha ha ha...”Cứ tưởng mọi người sẽ hưng phấn vui mừng giống mình, ai ngờ cả đại điện không một ai phản ứng lại...!Tân Cửu mặt mày u sầu nói: “Hai vị nương ngương, xem ra Trình tướng quân phát điên thật rồi, đây là chuyện lớn, chúng ta phải nhanh chóng điều chỉnh, chuẩn bị chuyện kế vị c*̉a nhị hoàng tử...nếu cứ tiếp tục thế này, cả ta c*̃ng phát điên mất...”Trình Khai Sơn bối rối cực điểm, trước khi chạy vào đây hắn ta còn nghĩ, mọi người sẽ khen mình như thế nào, sẽ hoan hô hưng phấn như thế nào, nhưng hiện tại lại không ai tin mình?“Chà, được lắm, ông tính toán ghê đấy, hoàng thượng còn chưa chết, ông đã muốn lập tân quân, đây là tạo phản, xem ta đá chết ông”.Trình Khai Sơn vừa dứt lời liền nhào tới chỗ Tân Cửu, đây dù sao c*̃ng là đại điện, hai người đột nhiên gây lộn như vậy, thật chẳng ra sao.Trình Khai Sơn là do vui quá mức mới vậy, nhưng những người khác không hiểu, chỉ cảm thấy hành động này c*̉a hắn ta thật đáng chất vấn, xem ra, Trình tướng quân thật sự điên rồi...!Thấy Trình Khai Sơn vô lễ như vậy, Đa Đoạt vội tiến lên cản lại.“Trình đại ca, huynh tỉnh táo lại đi, nếu ai c*̃ng phát điên làm càn, thì sao xứng đáng với ủy thác c*̉a hoàng thượng”.Trình Khai Sơn bất lực thở dài một hơi, không lẽ khả năng biểu đạt c*̉a lão tử lại kém vậy ư?“Ta nói các người hay, ta không bị điên, hoàng thượng chưa chết, ta không điên, nghe rõ chưa?”Tân Cửu lại than: “Aizzz...kẻ điên nào lại nhận mình điên chứ”.Tề Dung đột nhiên nói lớn: “Ta c*̃ng tin rằng hoàng thượng chưa chết”.
Trình Khai Sơn là người sở hữu đặc quyền, có thể tùy lúc ra vào hoàng cung, cộng thêm việc hắn ta là tư lệnh hải quân tay nắm trọng quyền, cho nên không ai dám ngăn cản, vì thế, mặc dù chưa có triệu lệnh, hắn ta vẫn xông thẳng tới đại điện...!
Thực ra không thể trách mọi người, Trình Khai Sơn còn chưa thoát khỏi niềm vui khi tìm thấy hoàng thượng, vào đến đại điện lại không thèm để ý tình hình xung quanh, biểu cảm thì mất khống chế như kiểu cả nhà vừa bị giết...!
Advertisement
“Ha ha ha...ha ha ha..ông trời phù hộ Hoa Hạ chúng ta...ha ha ha..”
Không ai lên tiếng, không phải vì sợ, c*̃ng không phải vì cảm thấy Trình Khai Sơn không biết lễ tiết, ánh mắt mọi người nhìn Trình Khai Sơn giống hệt nhau, họ đều cho rằng, Trình tướng quân không được bình thường lắm, chẳng lẽ do không tìm thấy hoàng thượng nên phát điên chăng?
Đa Đoạt rầu rĩ nói: “Lão...lão Trình, những lời ta nói hôm đó do tức giận mà thôi, ta biết huynh đã dốc sức, không cần...tự trách mình nữa”.
Trình Khai Sơn có chút ngơ ngác, nhưng lúc này đầu óc hắn ta đã không c*̀ng tần số với mọi người, vì thế tiếp tục cười ha ha: “Ta không hề tự trách, ta rất vui mừng, ta biết ngay rốt cuộc vẫn phải dựa vào hải quân mà, ha ha ha...”
Vẫn không ai lên tiếng.
Mộ Như Tuyết không để ý Trình Khai Sơn, thở dài nói: “Đa tướng quân, bảo ngự y xem xem Trình tướng quân thế nào, nhất định phải tìm ngự y giỏi nhất, hoàng thượng không còn, ta không thể để Trình tướng quân xảy ra chuyện gì”.
“Vâng...”
Trình Khai Sơn ngẩn người, hóa ra chuyện hắn ta và mọi người đang nói hoàn toàn không giống nhau, vậy là vội hét lên: “Không không không...không cần tìm ngự y, ta đã đưa hoàng thượng về cho mọi người rồi, ha ha ha...”
Cứ tưởng mọi người sẽ hưng phấn vui mừng giống mình, ai ngờ cả đại điện không một ai phản ứng lại...!
Tân Cửu mặt mày u sầu nói: “Hai vị nương ngương, xem ra Trình tướng quân phát điên thật rồi, đây là chuyện lớn, chúng ta phải nhanh chóng điều chỉnh, chuẩn bị chuyện kế vị c*̉a nhị hoàng tử...nếu cứ tiếp tục thế này, cả ta c*̃ng phát điên mất...”
Trình Khai Sơn bối rối cực điểm, trước khi chạy vào đây hắn ta còn nghĩ, mọi người sẽ khen mình như thế nào, sẽ hoan hô hưng phấn như thế nào, nhưng hiện tại lại không ai tin mình?
“Chà, được lắm, ông tính toán ghê đấy, hoàng thượng còn chưa chết, ông đã muốn lập tân quân, đây là tạo phản, xem ta đá chết ông”.
Trình Khai Sơn vừa dứt lời liền nhào tới chỗ Tân Cửu, đây dù sao c*̃ng là đại điện, hai người đột nhiên gây lộn như vậy, thật chẳng ra sao.
Trình Khai Sơn là do vui quá mức mới vậy, nhưng những người khác không hiểu, chỉ cảm thấy hành động này c*̉a hắn ta thật đáng chất vấn, xem ra, Trình tướng quân thật sự điên rồi...!
Thấy Trình Khai Sơn vô lễ như vậy, Đa Đoạt vội tiến lên cản lại.
“Trình đại ca, huynh tỉnh táo lại đi, nếu ai c*̃ng phát điên làm càn, thì sao xứng đáng với ủy thác c*̉a hoàng thượng”.
Trình Khai Sơn bất lực thở dài một hơi, không lẽ khả năng biểu đạt c*̉a lão tử lại kém vậy ư?
“Ta nói các người hay, ta không bị điên, hoàng thượng chưa chết, ta không điên, nghe rõ chưa?”
Tân Cửu lại than: “Aizzz...kẻ điên nào lại nhận mình điên chứ”.
Tề Dung đột nhiên nói lớn: “Ta c*̃ng tin rằng hoàng thượng chưa chết”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trình Khai Sơn là người sở hữu đặc quyền, có thể tùy lúc ra vào hoàng cung, cộng thêm việc hắn ta là tư lệnh hải quân tay nắm trọng quyền, cho nên không ai dám ngăn cản, vì thế, mặc dù chưa có triệu lệnh, hắn ta vẫn xông thẳng tới đại điện...!Thực ra không thể trách mọi người, Trình Khai Sơn còn chưa thoát khỏi niềm vui khi tìm thấy hoàng thượng, vào đến đại điện lại không thèm để ý tình hình xung quanh, biểu cảm thì mất khống chế như kiểu cả nhà vừa bị giết...!Advertisement“Ha ha ha...ha ha ha..ông trời phù hộ Hoa Hạ chúng ta...ha ha ha..”Không ai lên tiếng, không phải vì sợ, c*̃ng không phải vì cảm thấy Trình Khai Sơn không biết lễ tiết, ánh mắt mọi người nhìn Trình Khai Sơn giống hệt nhau, họ đều cho rằng, Trình tướng quân không được bình thường lắm, chẳng lẽ do không tìm thấy hoàng thượng nên phát điên chăng?Đa Đoạt rầu rĩ nói: “Lão...lão Trình, những lời ta nói hôm đó do tức giận mà thôi, ta biết huynh đã dốc sức, không cần...tự trách mình nữa”.Trình Khai Sơn có chút ngơ ngác, nhưng lúc này đầu óc hắn ta đã không c*̀ng tần số với mọi người, vì thế tiếp tục cười ha ha: “Ta không hề tự trách, ta rất vui mừng, ta biết ngay rốt cuộc vẫn phải dựa vào hải quân mà, ha ha ha...”Vẫn không ai lên tiếng.Mộ Như Tuyết không để ý Trình Khai Sơn, thở dài nói: “Đa tướng quân, bảo ngự y xem xem Trình tướng quân thế nào, nhất định phải tìm ngự y giỏi nhất, hoàng thượng không còn, ta không thể để Trình tướng quân xảy ra chuyện gì”.“Vâng...”Trình Khai Sơn ngẩn người, hóa ra chuyện hắn ta và mọi người đang nói hoàn toàn không giống nhau, vậy là vội hét lên: “Không không không...không cần tìm ngự y, ta đã đưa hoàng thượng về cho mọi người rồi, ha ha ha...”Cứ tưởng mọi người sẽ hưng phấn vui mừng giống mình, ai ngờ cả đại điện không một ai phản ứng lại...!Tân Cửu mặt mày u sầu nói: “Hai vị nương ngương, xem ra Trình tướng quân phát điên thật rồi, đây là chuyện lớn, chúng ta phải nhanh chóng điều chỉnh, chuẩn bị chuyện kế vị c*̉a nhị hoàng tử...nếu cứ tiếp tục thế này, cả ta c*̃ng phát điên mất...”Trình Khai Sơn bối rối cực điểm, trước khi chạy vào đây hắn ta còn nghĩ, mọi người sẽ khen mình như thế nào, sẽ hoan hô hưng phấn như thế nào, nhưng hiện tại lại không ai tin mình?“Chà, được lắm, ông tính toán ghê đấy, hoàng thượng còn chưa chết, ông đã muốn lập tân quân, đây là tạo phản, xem ta đá chết ông”.Trình Khai Sơn vừa dứt lời liền nhào tới chỗ Tân Cửu, đây dù sao c*̃ng là đại điện, hai người đột nhiên gây lộn như vậy, thật chẳng ra sao.Trình Khai Sơn là do vui quá mức mới vậy, nhưng những người khác không hiểu, chỉ cảm thấy hành động này c*̉a hắn ta thật đáng chất vấn, xem ra, Trình tướng quân thật sự điên rồi...!Thấy Trình Khai Sơn vô lễ như vậy, Đa Đoạt vội tiến lên cản lại.“Trình đại ca, huynh tỉnh táo lại đi, nếu ai c*̃ng phát điên làm càn, thì sao xứng đáng với ủy thác c*̉a hoàng thượng”.Trình Khai Sơn bất lực thở dài một hơi, không lẽ khả năng biểu đạt c*̉a lão tử lại kém vậy ư?“Ta nói các người hay, ta không bị điên, hoàng thượng chưa chết, ta không điên, nghe rõ chưa?”Tân Cửu lại than: “Aizzz...kẻ điên nào lại nhận mình điên chứ”.Tề Dung đột nhiên nói lớn: “Ta c*̃ng tin rằng hoàng thượng chưa chết”.