Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 553: 553: “đám Tây Dương Đó Rốt Cuộc Muốn Gì”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Ha ha...hạm đội Vô Địch c*̉a chúng ta tung hoành phương tây, cường quốc như Áo Địa Lợi và Bồ Đào Nha còn phải c*́i đầu, huống hồ là một Phù Tang nhỏ bé, nhìn đi, không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ phải chủ động đầu hàng, phân chia lãnh thổ, trở thành thuộc địa c*̉a Đại Bất Liệt Điên”.“Tướng quân, đến lúc lên bờ chưa?”Advertisement“Đừng vội, trước tiên hãy để hạm đội bao vây tiểu đảo đẹp đẽ này đã, chu du một vòng, cho bọn chúng biết ai mới là chủ nhân thực sự c*̉a thế giới”.Khi tin tức hạm đội Vô Địch bắn chìm ba trăm chiến hạm, điên cuồng phá hủy bờ biển truyền tới Mạc Phủ, Đức Xuyên Nhất Nam nhất thời không biết phải làm thế nào.“Đám Tây Dương đáng chết, vô sỉ...thật vô sỉ, ta phải giết chúng, ta phải giết hết bọn chúng”.“Tướng quân bớt giận, hiện giờ không phải lúc nổi nóng, chiến hạm người Tây Dương đang bao vây cả Phù Tang, tiến hành bắn phá, số chiến hạm còn lại c*̉a chúng ta đã di chuyển về cảng khẩu Cao Ly, hiện giờ phải làm sao?”“Đám Tây Dương đó rốt cuộc muốn gì?”“Bọn chúng muốn ta đầu hàng và cắt hai hòn đảo ở phía nam làm điểm trú quân, và còn...còn phải cống nạp lượng lớn nô dịch”.“Choang”.Đức Xuyên Nhất Nam đập mạnh ly trà trong tay xuống dưới đất.“Muốn nô dịch Phù Tang, nằm mơ đi, từ thiên cổ tới nay chỉ có Phù Tang nô dịch nước khác, chứ Chưa từng có kẻ ngoại tộc nào dám đặt chân lên lãnh thổ Phù Tang.Đám người Tây Dương chẳng qua cậy vào tàu thép cứng cáp và hỏa pháo ghê gớm mới chiếm thế thượng phong, một khi lên bờ, ta nhất định khiến chúng sống không bằng chết, truyền lệnh xuống dưới, tránh xa vùng ven biển, theo dõi vị trí quân địch, chỉ cần chúng lên bờ, ta sẽ cho chúng đi chầu trời”.“Vâng, thưa tướng quân, chúng ta còn gần hai trăm vạn đại quân, hạm đội Vô Địch có mười mấy vạn người, muốn ép chúng ta đầu hàng, đúng là si tâm vọng tưởng, nhưng có một vấn đề nữa, gần trăm vạn đại quân đang tiến đến Cao Ly sẽ dần cạn lương thực, và ta không thể cấp thêm viện trợ”.Đức Xuyên Nhất Nam chống tay vào đùi đứng dậy, đi đi lại lại một hồi, cuối c*̀ng hiểm ác nói: “Truyền lệnh đại quân ở Cao Ly, tự giải quyết vấn đề lương thảo, có thể cướp bóc tại chỗ”.Dốc Vọng Thủy, Hoa Hạ.Tin tức hoàng đế giá lâm, vì dân trừ hại, trừng phạt tham quan trực tiếp bùng nổ cả tiểu thành, một thành trì nhỏ bé ở biên quan như bọn họ, đừng nói là hoàng thượng, đến một châu phủ đại nhân c*̃ng hiếm thấy, hơn vạn Hắc Kỳ quân uy phong đóng ngoài thành chẳng khác gì các chiến thần công lý.Lãnh Thiên Minh giúp Nhan Như Ý an táng cho Nhan Cương xong, liền đưa nàng về Thiên Khải, người hưởng phúc nhất lần này không ai khác ngoài đội lái buôn dưới quyền Nhan Cương, bọn họ không chỉ được Nhan Như Ý gửi lại tàu buôn, mà còn được hoàng thượng thưởng thêm một chiếc, coi như cảm tạ ơn cứu mạng.Đầu đường dốc Vọng Thủy, hai tên ăn xin đang quỳ dưới đất, chính là Đồ Khắc Định và Đồ Hạo, bởi vì tất cả gia sản bị xung công, hai cha con chúng trở thành trò cười ở dốc Vọng Thủy, đám bằng hữu đàng điếm chẳng giúp được gì, ngược lại còn ném đá xuống giếng, những kẻ thù hồi trước càng kinh khủng hơn, chỉ muốn dồn chúng vào chỗ chết.
“Ha ha...hạm đội Vô Địch c*̉a chúng ta tung hoành phương tây, cường quốc như Áo Địa Lợi và Bồ Đào Nha còn phải c*́i đầu, huống hồ là một Phù Tang nhỏ bé, nhìn đi, không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ phải chủ động đầu hàng, phân chia lãnh thổ, trở thành thuộc địa c*̉a Đại Bất Liệt Điên”.
“Tướng quân, đến lúc lên bờ chưa?”
Advertisement
“Đừng vội, trước tiên hãy để hạm đội bao vây tiểu đảo đẹp đẽ này đã, chu du một vòng, cho bọn chúng biết ai mới là chủ nhân thực sự c*̉a thế giới”.
Khi tin tức hạm đội Vô Địch bắn chìm ba trăm chiến hạm, điên cuồng phá hủy bờ biển truyền tới Mạc Phủ, Đức Xuyên Nhất Nam nhất thời không biết phải làm thế nào.
“Đám Tây Dương đáng chết, vô sỉ...thật vô sỉ, ta phải giết chúng, ta phải giết hết bọn chúng”.
“Tướng quân bớt giận, hiện giờ không phải lúc nổi nóng, chiến hạm người Tây Dương đang bao vây cả Phù Tang, tiến hành bắn phá, số chiến hạm còn lại c*̉a chúng ta đã di chuyển về cảng khẩu Cao Ly, hiện giờ phải làm sao?”
“Đám Tây Dương đó rốt cuộc muốn gì?”
“Bọn chúng muốn ta đầu hàng và cắt hai hòn đảo ở phía nam làm điểm trú quân, và còn...còn phải cống nạp lượng lớn nô dịch”.
“Choang”.
Đức Xuyên Nhất Nam đập mạnh ly trà trong tay xuống dưới đất.
“Muốn nô dịch Phù Tang, nằm mơ đi, từ thiên cổ tới nay chỉ có Phù Tang nô dịch nước khác, chứ Chưa từng có kẻ ngoại tộc nào dám đặt chân lên lãnh thổ Phù Tang.
Đám người Tây Dương chẳng qua cậy vào tàu thép cứng cáp và hỏa pháo ghê gớm mới chiếm thế thượng phong, một khi lên bờ, ta nhất định khiến chúng sống không bằng chết, truyền lệnh xuống dưới, tránh xa vùng ven biển, theo dõi vị trí quân địch, chỉ cần chúng lên bờ, ta sẽ cho chúng đi chầu trời”.
“Vâng, thưa tướng quân, chúng ta còn gần hai trăm vạn đại quân, hạm đội Vô Địch có mười mấy vạn người, muốn ép chúng ta đầu hàng, đúng là si tâm vọng tưởng, nhưng có một vấn đề nữa, gần trăm vạn đại quân đang tiến đến Cao Ly sẽ dần cạn lương thực, và ta không thể cấp thêm viện trợ”.
Đức Xuyên Nhất Nam chống tay vào đùi đứng dậy, đi đi lại lại một hồi, cuối c*̀ng hiểm ác nói: “Truyền lệnh đại quân ở Cao Ly, tự giải quyết vấn đề lương thảo, có thể cướp bóc tại chỗ”.
Dốc Vọng Thủy, Hoa Hạ.
Tin tức hoàng đế giá lâm, vì dân trừ hại, trừng phạt tham quan trực tiếp bùng nổ cả tiểu thành, một thành trì nhỏ bé ở biên quan như bọn họ, đừng nói là hoàng thượng, đến một châu phủ đại nhân c*̃ng hiếm thấy, hơn vạn Hắc Kỳ quân uy phong đóng ngoài thành chẳng khác gì các chiến thần công lý.
Lãnh Thiên Minh giúp Nhan Như Ý an táng cho Nhan Cương xong, liền đưa nàng về Thiên Khải, người hưởng phúc nhất lần này không ai khác ngoài đội lái buôn dưới quyền Nhan Cương, bọn họ không chỉ được Nhan Như Ý gửi lại tàu buôn, mà còn được hoàng thượng thưởng thêm một chiếc, coi như cảm tạ ơn cứu mạng.
Đầu đường dốc Vọng Thủy, hai tên ăn xin đang quỳ dưới đất, chính là Đồ Khắc Định và Đồ Hạo, bởi vì tất cả gia sản bị xung công, hai cha con chúng trở thành trò cười ở dốc Vọng Thủy, đám bằng hữu đàng điếm chẳng giúp được gì, ngược lại còn ném đá xuống giếng, những kẻ thù hồi trước càng kinh khủng hơn, chỉ muốn dồn chúng vào chỗ chết.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Ha ha...hạm đội Vô Địch c*̉a chúng ta tung hoành phương tây, cường quốc như Áo Địa Lợi và Bồ Đào Nha còn phải c*́i đầu, huống hồ là một Phù Tang nhỏ bé, nhìn đi, không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ phải chủ động đầu hàng, phân chia lãnh thổ, trở thành thuộc địa c*̉a Đại Bất Liệt Điên”.“Tướng quân, đến lúc lên bờ chưa?”Advertisement“Đừng vội, trước tiên hãy để hạm đội bao vây tiểu đảo đẹp đẽ này đã, chu du một vòng, cho bọn chúng biết ai mới là chủ nhân thực sự c*̉a thế giới”.Khi tin tức hạm đội Vô Địch bắn chìm ba trăm chiến hạm, điên cuồng phá hủy bờ biển truyền tới Mạc Phủ, Đức Xuyên Nhất Nam nhất thời không biết phải làm thế nào.“Đám Tây Dương đáng chết, vô sỉ...thật vô sỉ, ta phải giết chúng, ta phải giết hết bọn chúng”.“Tướng quân bớt giận, hiện giờ không phải lúc nổi nóng, chiến hạm người Tây Dương đang bao vây cả Phù Tang, tiến hành bắn phá, số chiến hạm còn lại c*̉a chúng ta đã di chuyển về cảng khẩu Cao Ly, hiện giờ phải làm sao?”“Đám Tây Dương đó rốt cuộc muốn gì?”“Bọn chúng muốn ta đầu hàng và cắt hai hòn đảo ở phía nam làm điểm trú quân, và còn...còn phải cống nạp lượng lớn nô dịch”.“Choang”.Đức Xuyên Nhất Nam đập mạnh ly trà trong tay xuống dưới đất.“Muốn nô dịch Phù Tang, nằm mơ đi, từ thiên cổ tới nay chỉ có Phù Tang nô dịch nước khác, chứ Chưa từng có kẻ ngoại tộc nào dám đặt chân lên lãnh thổ Phù Tang.Đám người Tây Dương chẳng qua cậy vào tàu thép cứng cáp và hỏa pháo ghê gớm mới chiếm thế thượng phong, một khi lên bờ, ta nhất định khiến chúng sống không bằng chết, truyền lệnh xuống dưới, tránh xa vùng ven biển, theo dõi vị trí quân địch, chỉ cần chúng lên bờ, ta sẽ cho chúng đi chầu trời”.“Vâng, thưa tướng quân, chúng ta còn gần hai trăm vạn đại quân, hạm đội Vô Địch có mười mấy vạn người, muốn ép chúng ta đầu hàng, đúng là si tâm vọng tưởng, nhưng có một vấn đề nữa, gần trăm vạn đại quân đang tiến đến Cao Ly sẽ dần cạn lương thực, và ta không thể cấp thêm viện trợ”.Đức Xuyên Nhất Nam chống tay vào đùi đứng dậy, đi đi lại lại một hồi, cuối c*̀ng hiểm ác nói: “Truyền lệnh đại quân ở Cao Ly, tự giải quyết vấn đề lương thảo, có thể cướp bóc tại chỗ”.Dốc Vọng Thủy, Hoa Hạ.Tin tức hoàng đế giá lâm, vì dân trừ hại, trừng phạt tham quan trực tiếp bùng nổ cả tiểu thành, một thành trì nhỏ bé ở biên quan như bọn họ, đừng nói là hoàng thượng, đến một châu phủ đại nhân c*̃ng hiếm thấy, hơn vạn Hắc Kỳ quân uy phong đóng ngoài thành chẳng khác gì các chiến thần công lý.Lãnh Thiên Minh giúp Nhan Như Ý an táng cho Nhan Cương xong, liền đưa nàng về Thiên Khải, người hưởng phúc nhất lần này không ai khác ngoài đội lái buôn dưới quyền Nhan Cương, bọn họ không chỉ được Nhan Như Ý gửi lại tàu buôn, mà còn được hoàng thượng thưởng thêm một chiếc, coi như cảm tạ ơn cứu mạng.Đầu đường dốc Vọng Thủy, hai tên ăn xin đang quỳ dưới đất, chính là Đồ Khắc Định và Đồ Hạo, bởi vì tất cả gia sản bị xung công, hai cha con chúng trở thành trò cười ở dốc Vọng Thủy, đám bằng hữu đàng điếm chẳng giúp được gì, ngược lại còn ném đá xuống giếng, những kẻ thù hồi trước càng kinh khủng hơn, chỉ muốn dồn chúng vào chỗ chết.