Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 556: 556: “tể Tướng Có Ý Kiến Gì”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Đại điện thành Thiên Khải, Hoa Hạ.Lãnh Thiên Minh đọc phong thư kia, không kiềm được bật cười.“Mọi người xem này, triều đình như vậy, dân tộc như vậy, đúng là nực cười c*̀ng cực, một người khi không còn cốt cách, vậy khác gì với động vật”.AdvertisementLưu Bất Đắc: “Hoàng thượng, hiện giờ hạm đội Vô Địch người Tây Dương vẫn đang tiến công Phù Tang, nghe nói đại quân sắp đến nơi, không biết liệu chúng có hạ bệ Phù Tang nổi không”.Lãnh Thiên Minh: “Phù Tang có đến hai trăm vạn đại quân, mà quốc gia đó lại vô c*̀ng biến thái, muốn thuộc địa hóa chúng không dễ đâu”.“Hoàng thượng, ý ngài là, người Tây Dương sẽ thua?”“Không thể thua, nhưng c*̃ng không thắng, Phù Tang hoàn toàn không có cửa đánh trả hạm đội Vô Địch, nhưng nếu là lục quân, vậy đám Tây Dương còn kém xa, nếu ta đoán không nhầm, chỉ cần người Tây Dương lên bờ, chỉ có nước nạp mạng”.Tề Dung bước ra.“Hoàng thượng, lão thần cho rằng đây là một cơ hội”.Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: “Tể tướng có ý kiến gì?”“Phù Tang trước giờ luôn nhăm nhe chúng ta, lần này lại liên hợp với người Tây Dương tấn công Hoa Hạ, tiếc là gậy ông đập lưng ông, nếu chúng ta không chớp thời cơ cho chúng thêm một đao, vậy thật đáng tiếc”.Lãnh Thiên Minh tán thưởng nhìn Tề Dung, ông già được đó, xem ra việc tha hóa…không…công tác tư tưởng hai năm nay c*̉a hắn không tệ.“Tể tướng nói rất hay, đám hạ lưu vô sỉ, thất tín bội nghĩa, đâm người sau lưng như Phù Tang không nên tồn tại, lần này đích thị là cơ hội tốt c*̉a chúng ta, chúng ta phải cho bọn chúng một đao, nhất định là một đao nhớ đời mới được”.Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn, sao mỗi lần nhắc đến Phù Tang là hoàng thượng lại đặc biệt hưng phấn như vậy, không lẽ tổ tiên Lãnh Liệt Vương từng bị người Phù Tang ‘làm’?Đa Đoạt c*̃ng lên tiếng.“Hoàng thượng, trận này đánh thế nào? Ngài cứ ra lệnh, Hắc Kỳ quân sớm đã ngứa ngáy tay chân”.“Không gấp, đánh thì chắc chắn phải đánh, nhưng phải giảm thiểu thiệt hại cho ta, ta không muốn Hắc Kỳ quân nạp mạng uổng phí, Phù Tang và Đại Bất Liệt Điên không phải đang đánh hăng lắm ư, vậy cứ đổ thêm dầu vào lửa, cho chúng đánh ác chiến hơn nữa, còn chúng ta chỉ việc đi thu dọn đám bổng tử đó thôi”.*Bổng tử: tiếng lóng, gọi một cách không tôn trọngBổng tử? Mọi người bối rối nhìn nhau, bổng tử là gì nữa vậy?Lãnh Thiên Minh đứng dậy, ra lệnh: “Truyền lệnh, Hạm đội số một đưa Hắc Kỳ quân tới nam bộ Cao Ly, đồng thời lệnh cho đại quân biên giới phía bắc tập kết, tiến hành công kích phía bắc Cao Ly, trận chiến Cao Ly giao cho Đa tướng quân toàn quyền xử lý.Hạm đội số ba do Trình tướng quân dẫn đầu, đi dọn dẹp lũ gậy thông cống Phù Tang”.
Đại điện thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Lãnh Thiên Minh đọc phong thư kia, không kiềm được bật cười.
“Mọi người xem này, triều đình như vậy, dân tộc như vậy, đúng là nực cười c*̀ng cực, một người khi không còn cốt cách, vậy khác gì với động vật”.
Advertisement
Lưu Bất Đắc: “Hoàng thượng, hiện giờ hạm đội Vô Địch người Tây Dương vẫn đang tiến công Phù Tang, nghe nói đại quân sắp đến nơi, không biết liệu chúng có hạ bệ Phù Tang nổi không”.
Lãnh Thiên Minh: “Phù Tang có đến hai trăm vạn đại quân, mà quốc gia đó lại vô c*̀ng biến thái, muốn thuộc địa hóa chúng không dễ đâu”.
“Hoàng thượng, ý ngài là, người Tây Dương sẽ thua?”
“Không thể thua, nhưng c*̃ng không thắng, Phù Tang hoàn toàn không có cửa đánh trả hạm đội Vô Địch, nhưng nếu là lục quân, vậy đám Tây Dương còn kém xa, nếu ta đoán không nhầm, chỉ cần người Tây Dương lên bờ, chỉ có nước nạp mạng”.
Tề Dung bước ra.
“Hoàng thượng, lão thần cho rằng đây là một cơ hội”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: “Tể tướng có ý kiến gì?”
“Phù Tang trước giờ luôn nhăm nhe chúng ta, lần này lại liên hợp với người Tây Dương tấn công Hoa Hạ, tiếc là gậy ông đập lưng ông, nếu chúng ta không chớp thời cơ cho chúng thêm một đao, vậy thật đáng tiếc”.
Lãnh Thiên Minh tán thưởng nhìn Tề Dung, ông già được đó, xem ra việc tha hóa…không…công tác tư tưởng hai năm nay c*̉a hắn không tệ.
“Tể tướng nói rất hay, đám hạ lưu vô sỉ, thất tín bội nghĩa, đâm người sau lưng như Phù Tang không nên tồn tại, lần này đích thị là cơ hội tốt c*̉a chúng ta, chúng ta phải cho bọn chúng một đao, nhất định là một đao nhớ đời mới được”.
Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn, sao mỗi lần nhắc đến Phù Tang là hoàng thượng lại đặc biệt hưng phấn như vậy, không lẽ tổ tiên Lãnh Liệt Vương từng bị người Phù Tang ‘làm’?
Đa Đoạt c*̃ng lên tiếng.
“Hoàng thượng, trận này đánh thế nào? Ngài cứ ra lệnh, Hắc Kỳ quân sớm đã ngứa ngáy tay chân”.
“Không gấp, đánh thì chắc chắn phải đánh, nhưng phải giảm thiểu thiệt hại cho ta, ta không muốn Hắc Kỳ quân nạp mạng uổng phí, Phù Tang và Đại Bất Liệt Điên không phải đang đánh hăng lắm ư, vậy cứ đổ thêm dầu vào lửa, cho chúng đánh ác chiến hơn nữa, còn chúng ta chỉ việc đi thu dọn đám bổng tử đó thôi”.
*Bổng tử: tiếng lóng, gọi một cách không tôn trọng
Bổng tử? Mọi người bối rối nhìn nhau, bổng tử là gì nữa vậy?
Lãnh Thiên Minh đứng dậy, ra lệnh: “Truyền lệnh, Hạm đội số một đưa Hắc Kỳ quân tới nam bộ Cao Ly, đồng thời lệnh cho đại quân biên giới phía bắc tập kết, tiến hành công kích phía bắc Cao Ly, trận chiến Cao Ly giao cho Đa tướng quân toàn quyền xử lý.
Hạm đội số ba do Trình tướng quân dẫn đầu, đi dọn dẹp lũ gậy thông cống Phù Tang”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Đại điện thành Thiên Khải, Hoa Hạ.Lãnh Thiên Minh đọc phong thư kia, không kiềm được bật cười.“Mọi người xem này, triều đình như vậy, dân tộc như vậy, đúng là nực cười c*̀ng cực, một người khi không còn cốt cách, vậy khác gì với động vật”.AdvertisementLưu Bất Đắc: “Hoàng thượng, hiện giờ hạm đội Vô Địch người Tây Dương vẫn đang tiến công Phù Tang, nghe nói đại quân sắp đến nơi, không biết liệu chúng có hạ bệ Phù Tang nổi không”.Lãnh Thiên Minh: “Phù Tang có đến hai trăm vạn đại quân, mà quốc gia đó lại vô c*̀ng biến thái, muốn thuộc địa hóa chúng không dễ đâu”.“Hoàng thượng, ý ngài là, người Tây Dương sẽ thua?”“Không thể thua, nhưng c*̃ng không thắng, Phù Tang hoàn toàn không có cửa đánh trả hạm đội Vô Địch, nhưng nếu là lục quân, vậy đám Tây Dương còn kém xa, nếu ta đoán không nhầm, chỉ cần người Tây Dương lên bờ, chỉ có nước nạp mạng”.Tề Dung bước ra.“Hoàng thượng, lão thần cho rằng đây là một cơ hội”.Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: “Tể tướng có ý kiến gì?”“Phù Tang trước giờ luôn nhăm nhe chúng ta, lần này lại liên hợp với người Tây Dương tấn công Hoa Hạ, tiếc là gậy ông đập lưng ông, nếu chúng ta không chớp thời cơ cho chúng thêm một đao, vậy thật đáng tiếc”.Lãnh Thiên Minh tán thưởng nhìn Tề Dung, ông già được đó, xem ra việc tha hóa…không…công tác tư tưởng hai năm nay c*̉a hắn không tệ.“Tể tướng nói rất hay, đám hạ lưu vô sỉ, thất tín bội nghĩa, đâm người sau lưng như Phù Tang không nên tồn tại, lần này đích thị là cơ hội tốt c*̉a chúng ta, chúng ta phải cho bọn chúng một đao, nhất định là một đao nhớ đời mới được”.Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn, sao mỗi lần nhắc đến Phù Tang là hoàng thượng lại đặc biệt hưng phấn như vậy, không lẽ tổ tiên Lãnh Liệt Vương từng bị người Phù Tang ‘làm’?Đa Đoạt c*̃ng lên tiếng.“Hoàng thượng, trận này đánh thế nào? Ngài cứ ra lệnh, Hắc Kỳ quân sớm đã ngứa ngáy tay chân”.“Không gấp, đánh thì chắc chắn phải đánh, nhưng phải giảm thiểu thiệt hại cho ta, ta không muốn Hắc Kỳ quân nạp mạng uổng phí, Phù Tang và Đại Bất Liệt Điên không phải đang đánh hăng lắm ư, vậy cứ đổ thêm dầu vào lửa, cho chúng đánh ác chiến hơn nữa, còn chúng ta chỉ việc đi thu dọn đám bổng tử đó thôi”.*Bổng tử: tiếng lóng, gọi một cách không tôn trọngBổng tử? Mọi người bối rối nhìn nhau, bổng tử là gì nữa vậy?Lãnh Thiên Minh đứng dậy, ra lệnh: “Truyền lệnh, Hạm đội số một đưa Hắc Kỳ quân tới nam bộ Cao Ly, đồng thời lệnh cho đại quân biên giới phía bắc tập kết, tiến hành công kích phía bắc Cao Ly, trận chiến Cao Ly giao cho Đa tướng quân toàn quyền xử lý.Hạm đội số ba do Trình tướng quân dẫn đầu, đi dọn dẹp lũ gậy thông cống Phù Tang”.