Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 573: 573: Đây Đúng Là Một Quốc Gia Điên Cuồng
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Pằng…pằng…pằng…”Đạn pháo ác liệt nhanh chóng chấm dứt sự truy đuổi c*̉a người Phù Tang, sau khi bỏ lại mấy vạn binh sĩ, đại quân Đại Bất Liệt Điên cuối c*̀ng c*̃ng rời khỏi được chiến trường.Lúc này, công tước Tây Liêm mới lấy lại bình tĩnh, quan sát tứ phía, bỏ chạy cả một buổi chiều, trời đã tối đen.Advertisement“Mau chóng tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục tiến công”.“Công tước đại nhân, người Phù Tang như đám chó dại vậy, thật khó tiến công”.“Yên tâm, lần này là do ta đánh giá thấp chúng, mau báo lại tướng quân Ba Đốn, đưa tất cả hỏa tiễn tới đây, ta muốn san bằng Cửu Châu”.Ba Đốn lúc này đang thưởng thức rượu vang trên hạm trưởng, với tư cách là tổng tư lệnh hải quân, ông ta sẽ không rời khỏi hạm đội c*̉a mình.Đột nhiên, một binh sĩ chạy vào.“Ba Đốn tướng quân, chiến báo hôm nay đã tới”.Ba Đốn mỉm cười nhàn nhã: “Sao rồi?”“Công tước Tây Liêm hồi báo, quân ta bị Phù Tang phục kích, tổn thất gần bốn vạn nhân mã, tuy nhiên không hề ảnh hưởng đến c*̣c diện trận chiến, thỉnh cầu Ba Đốn tướng quân gửi toàn bộ hỏa pháo trên chiến hạm cứu viện lục quân”.“Cái gì?”Ba Đốn kinh ngạc quát lên, hy sinh bốn vạn nhân mã? Tổn thất lớn đến thế mà nói nhẹ tựa lông hồng?“Chiến hạm mất đi hỏa pháo chẳng khác gì binh sĩ mất đi vũ khí, sao có thể? Công tước Tây Liêm thật khiến ta thất vọng, hạm đội Vô Địch ta trước nay không có đối thủ, chỉ có đám lục quân chẳng ra làm sao, trả lời cho ta, tạm dừng tiến công, ta cần bẩm báo với nữ vương chuyện này”.Đêm hôm khuya khoắt, tại quân doanh Đại Bất Liệt Điên, binh sĩ sau một ngày chiến đấu mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết ác mộng giờ mới bắt đầu…Vô số binh sĩ Phù Tang nhân lúc đêm khuya, lén lút tiến đến khu vực đóng quân, những kẻ phương tây kiêu ngạo, đến chiến trường mà vẫn cho phép bản thân nghỉ ngơi, buông lỏng canh gác…“Đùng…đùng…đoàng…”Hỏa lực to lớn vang lên trong đêm khuya, người Đại Bất Liệt Điên cuối cùng cũng đã được nếm thử mùi vị đại bác của mình, đại quân Đại Bất Liệt Điên đang say giấc lập tức nháo nhào cả lên, căn bản không thể tạo nên lực chiến đấu hiệu quả trong thời gian ngắn được, còn người Phù Tang lúc này đã phát động tấn công.Vô số binh lính Phù Tang, thậm chí còn có rất nhiều bách tính đã tới tham gia vào trận chiến này, cường quốc lấy vũ khí đế chiến thắng khắp nơi lần đầu tiên đã được trải nghiệm sự đáng sợ của quốc gia phương Đông.Từng người Phù Tang tựa như ác ma đã tấn công vào đại doanh của Đại Bất Liệt Điên, chém giết cắn xé khắp nơi, chốc chốc lại vang lên tiếng người kêu thảm thiết, thậm chí ngươi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của phụ nữ và trẻ em, khiến người ta căn bản không dám tin...!"Chạy mau đi...""Bọn chúng đều là dã thú, chạy mau...""Thượng đế ơi! Đây đúng là một quốc gia điên cuồng".Dưới màn đêm bao phủ, vô số người Đại Bất Liệt Điên bắt đầu bỏ chạy chối chết, bây giờ thứ có thể cứu được họ chỉ có hạm đội vô địch của chính mình mà thôi.Vô số đại bác và súng kíp đều bị vứt bỏ, tất cả mọi người đều không còn lòng dạ nào ham chiến nữa mà chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
“Pằng…pằng…pằng…”
Đạn pháo ác liệt nhanh chóng chấm dứt sự truy đuổi c*̉a người Phù Tang, sau khi bỏ lại mấy vạn binh sĩ, đại quân Đại Bất Liệt Điên cuối c*̀ng c*̃ng rời khỏi được chiến trường.
Lúc này, công tước Tây Liêm mới lấy lại bình tĩnh, quan sát tứ phía, bỏ chạy cả một buổi chiều, trời đã tối đen.
Advertisement
“Mau chóng tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục tiến công”.
“Công tước đại nhân, người Phù Tang như đám chó dại vậy, thật khó tiến công”.
“Yên tâm, lần này là do ta đánh giá thấp chúng, mau báo lại tướng quân Ba Đốn, đưa tất cả hỏa tiễn tới đây, ta muốn san bằng Cửu Châu”.
Ba Đốn lúc này đang thưởng thức rượu vang trên hạm trưởng, với tư cách là tổng tư lệnh hải quân, ông ta sẽ không rời khỏi hạm đội c*̉a mình.
Đột nhiên, một binh sĩ chạy vào.
“Ba Đốn tướng quân, chiến báo hôm nay đã tới”.
Ba Đốn mỉm cười nhàn nhã: “Sao rồi?”
“Công tước Tây Liêm hồi báo, quân ta bị Phù Tang phục kích, tổn thất gần bốn vạn nhân mã, tuy nhiên không hề ảnh hưởng đến c*̣c diện trận chiến, thỉnh cầu Ba Đốn tướng quân gửi toàn bộ hỏa pháo trên chiến hạm cứu viện lục quân”.
“Cái gì?”
Ba Đốn kinh ngạc quát lên, hy sinh bốn vạn nhân mã? Tổn thất lớn đến thế mà nói nhẹ tựa lông hồng?
“Chiến hạm mất đi hỏa pháo chẳng khác gì binh sĩ mất đi vũ khí, sao có thể? Công tước Tây Liêm thật khiến ta thất vọng, hạm đội Vô Địch ta trước nay không có đối thủ, chỉ có đám lục quân chẳng ra làm sao, trả lời cho ta, tạm dừng tiến công, ta cần bẩm báo với nữ vương chuyện này”.
Đêm hôm khuya khoắt, tại quân doanh Đại Bất Liệt Điên, binh sĩ sau một ngày chiến đấu mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết ác mộng giờ mới bắt đầu…
Vô số binh sĩ Phù Tang nhân lúc đêm khuya, lén lút tiến đến khu vực đóng quân, những kẻ phương tây kiêu ngạo, đến chiến trường mà vẫn cho phép bản thân nghỉ ngơi, buông lỏng canh gác…
“Đùng…đùng…đoàng…”
Hỏa lực to lớn vang lên trong đêm khuya, người Đại Bất Liệt Điên cuối cùng cũng đã được nếm thử mùi vị đại bác của mình, đại quân Đại Bất Liệt Điên đang say giấc lập tức nháo nhào cả lên, căn bản không thể tạo nên lực chiến đấu hiệu quả trong thời gian ngắn được, còn người Phù Tang lúc này đã phát động tấn công.
Vô số binh lính Phù Tang, thậm chí còn có rất nhiều bách tính đã tới tham gia vào trận chiến này, cường quốc lấy vũ khí đế chiến thắng khắp nơi lần đầu tiên đã được trải nghiệm sự đáng sợ của quốc gia phương Đông.
Từng người Phù Tang tựa như ác ma đã tấn công vào đại doanh của Đại Bất Liệt Điên, chém giết cắn xé khắp nơi, chốc chốc lại vang lên tiếng người kêu thảm thiết, thậm chí ngươi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của phụ nữ và trẻ em, khiến người ta căn bản không dám tin...!
"Chạy mau đi..."
"Bọn chúng đều là dã thú, chạy mau..."
"Thượng đế ơi! Đây đúng là một quốc gia điên cuồng".
Dưới màn đêm bao phủ, vô số người Đại Bất Liệt Điên bắt đầu bỏ chạy chối chết, bây giờ thứ có thể cứu được họ chỉ có hạm đội vô địch của chính mình mà thôi.
Vô số đại bác và súng kíp đều bị vứt bỏ, tất cả mọi người đều không còn lòng dạ nào ham chiến nữa mà chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Pằng…pằng…pằng…”Đạn pháo ác liệt nhanh chóng chấm dứt sự truy đuổi c*̉a người Phù Tang, sau khi bỏ lại mấy vạn binh sĩ, đại quân Đại Bất Liệt Điên cuối c*̀ng c*̃ng rời khỏi được chiến trường.Lúc này, công tước Tây Liêm mới lấy lại bình tĩnh, quan sát tứ phía, bỏ chạy cả một buổi chiều, trời đã tối đen.Advertisement“Mau chóng tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục tiến công”.“Công tước đại nhân, người Phù Tang như đám chó dại vậy, thật khó tiến công”.“Yên tâm, lần này là do ta đánh giá thấp chúng, mau báo lại tướng quân Ba Đốn, đưa tất cả hỏa tiễn tới đây, ta muốn san bằng Cửu Châu”.Ba Đốn lúc này đang thưởng thức rượu vang trên hạm trưởng, với tư cách là tổng tư lệnh hải quân, ông ta sẽ không rời khỏi hạm đội c*̉a mình.Đột nhiên, một binh sĩ chạy vào.“Ba Đốn tướng quân, chiến báo hôm nay đã tới”.Ba Đốn mỉm cười nhàn nhã: “Sao rồi?”“Công tước Tây Liêm hồi báo, quân ta bị Phù Tang phục kích, tổn thất gần bốn vạn nhân mã, tuy nhiên không hề ảnh hưởng đến c*̣c diện trận chiến, thỉnh cầu Ba Đốn tướng quân gửi toàn bộ hỏa pháo trên chiến hạm cứu viện lục quân”.“Cái gì?”Ba Đốn kinh ngạc quát lên, hy sinh bốn vạn nhân mã? Tổn thất lớn đến thế mà nói nhẹ tựa lông hồng?“Chiến hạm mất đi hỏa pháo chẳng khác gì binh sĩ mất đi vũ khí, sao có thể? Công tước Tây Liêm thật khiến ta thất vọng, hạm đội Vô Địch ta trước nay không có đối thủ, chỉ có đám lục quân chẳng ra làm sao, trả lời cho ta, tạm dừng tiến công, ta cần bẩm báo với nữ vương chuyện này”.Đêm hôm khuya khoắt, tại quân doanh Đại Bất Liệt Điên, binh sĩ sau một ngày chiến đấu mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết ác mộng giờ mới bắt đầu…Vô số binh sĩ Phù Tang nhân lúc đêm khuya, lén lút tiến đến khu vực đóng quân, những kẻ phương tây kiêu ngạo, đến chiến trường mà vẫn cho phép bản thân nghỉ ngơi, buông lỏng canh gác…“Đùng…đùng…đoàng…”Hỏa lực to lớn vang lên trong đêm khuya, người Đại Bất Liệt Điên cuối cùng cũng đã được nếm thử mùi vị đại bác của mình, đại quân Đại Bất Liệt Điên đang say giấc lập tức nháo nhào cả lên, căn bản không thể tạo nên lực chiến đấu hiệu quả trong thời gian ngắn được, còn người Phù Tang lúc này đã phát động tấn công.Vô số binh lính Phù Tang, thậm chí còn có rất nhiều bách tính đã tới tham gia vào trận chiến này, cường quốc lấy vũ khí đế chiến thắng khắp nơi lần đầu tiên đã được trải nghiệm sự đáng sợ của quốc gia phương Đông.Từng người Phù Tang tựa như ác ma đã tấn công vào đại doanh của Đại Bất Liệt Điên, chém giết cắn xé khắp nơi, chốc chốc lại vang lên tiếng người kêu thảm thiết, thậm chí ngươi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của phụ nữ và trẻ em, khiến người ta căn bản không dám tin...!"Chạy mau đi...""Bọn chúng đều là dã thú, chạy mau...""Thượng đế ơi! Đây đúng là một quốc gia điên cuồng".Dưới màn đêm bao phủ, vô số người Đại Bất Liệt Điên bắt đầu bỏ chạy chối chết, bây giờ thứ có thể cứu được họ chỉ có hạm đội vô địch của chính mình mà thôi.Vô số đại bác và súng kíp đều bị vứt bỏ, tất cả mọi người đều không còn lòng dạ nào ham chiến nữa mà chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.