Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 577: 577: Trình Tướng Quân Yên Tâm Chúng Ta Không Ngốc Đâu
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Nữ vương bệ hạ, không phải ta không có mắt nhìn, chỉ là chuyện hao tài tốn của như vậy có lợi gì cho chúng ta chứ, còn Phù Tang đó là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, đánh hạ rồi cũng làm gì được?""Không hạ được Phù Tang thì chiến lược tấn công phương Đông làm sao thực thi, các ngươi không phải thật sự cho rằng nước Hoa Hạ đó muốn đánh là đánh đấy chứ?""Dù sao chúng ta không đồng ý".Advertisement"Đúng...!chúng ta không đồng ý".Đúng lúc này, một binh lính hoảng sợ chạy vào."Không hay rồi...!không hay rồi..."Y Lệ Sa Bạch tức giận quát: "Lại làm sao nữa?""Thánh địa...!của chúng ta bị hủy rồi, người Phù Tang đã cho ném bom phá hủy thánh địa, di ảnh của thượng đế cũng đã bị hủy rồi...!tất cả đều mất rồi"."Cái gì?"Lúc này người không ngồi vững nữa là đám nghị viên đó, bọn họ là những tín đồ cực kỳ trung thành."Người Phù Tang đáng chết...!ức h**p người quá đáng"."g**t ch*t bọn chúng...""Đúng, không thể tha cho chúng được".Y Lệ Sa Bạch nhìn cảnh tượng nực cười này, không kiềm chế được mà bật cười khinh miệt, đúng là một đám bảo thủ thực sự, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.Y Lệ Sa Bạch nói: "Vậy các ngươi đồng ý tăng binh chưa?""Đồng ý...!chúng ta đồng ý"."Đồng ý...""Đánh chết đám súc sinh đó".Y Lệ Sa Bạch trong lòng đau đớn, viện khoa học của mình ngược lại còn không có hứng thú bằng cái gọi là thánh địa đó, đó chẳng qua chỉ là công cụ để bọn họ đem ra lừa gạt dân chúng mà đám nghị viên này lại coi như tính mạng, thế là hội nghị Đại Bất Liệt Điên đã đạt được thống nhất ý kiến mà trước nay chưa từng có, không tiếc cái giá phải bỏ ra mọi thứ để tấn công Phù Tang...!Tăng binh, hướng về Phù Tang, đánh chết đám chó chết đó...!Trình Khai Sơn dẫn theo đội khinh khí cầu quay trở lại chiến hạm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, sảng khoái, phá hoại đúng là sảng khoái...!"Trình tướng quân, những thứ nên nổ cũng đã nổ rồi, có phải vẫn còn thiếu chút gì đó không?"Trình Khai Sơn ngờ vực hỏi: "Thiếu cái gì?"Người đó cười ha ha nói: "Lúc ngài đến đã nói, mục đích lần này của chúng ta là làm giặc cỏ, giặc cỏ không phải cứ như vậy rời đi chứ?"Trình Khai Sơn cũng cười."Tiểu tử thối, có điều chuyện tục tĩu là việc trước mắt, việc kế tiếp phải làm là tất cả mọi người đều phải giữ bí mật, sau khi trở về không ai được hé răng nửa lời, càng không được nói với Hải Nương".
"Nữ vương bệ hạ, không phải ta không có mắt nhìn, chỉ là chuyện hao tài tốn của như vậy có lợi gì cho chúng ta chứ, còn Phù Tang đó là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, đánh hạ rồi cũng làm gì được?"
"Không hạ được Phù Tang thì chiến lược tấn công phương Đông làm sao thực thi, các ngươi không phải thật sự cho rằng nước Hoa Hạ đó muốn đánh là đánh đấy chứ?"
"Dù sao chúng ta không đồng ý".
Advertisement
"Đúng...!chúng ta không đồng ý".
Đúng lúc này, một binh lính hoảng sợ chạy vào.
"Không hay rồi...!không hay rồi..."
Y Lệ Sa Bạch tức giận quát: "Lại làm sao nữa?"
"Thánh địa...!của chúng ta bị hủy rồi, người Phù Tang đã cho ném bom phá hủy thánh địa, di ảnh của thượng đế cũng đã bị hủy rồi...!tất cả đều mất rồi".
"Cái gì?"
Lúc này người không ngồi vững nữa là đám nghị viên đó, bọn họ là những tín đồ cực kỳ trung thành.
"Người Phù Tang đáng chết...!ức h**p người quá đáng".
"g**t ch*t bọn chúng..."
"Đúng, không thể tha cho chúng được".
Y Lệ Sa Bạch nhìn cảnh tượng nực cười này, không kiềm chế được mà bật cười khinh miệt, đúng là một đám bảo thủ thực sự, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Y Lệ Sa Bạch nói: "Vậy các ngươi đồng ý tăng binh chưa?"
"Đồng ý...!chúng ta đồng ý".
"Đồng ý..."
"Đánh chết đám súc sinh đó".
Y Lệ Sa Bạch trong lòng đau đớn, viện khoa học của mình ngược lại còn không có hứng thú bằng cái gọi là thánh địa đó, đó chẳng qua chỉ là công cụ để bọn họ đem ra lừa gạt dân chúng mà đám nghị viên này lại coi như tính mạng, thế là hội nghị Đại Bất Liệt Điên đã đạt được thống nhất ý kiến mà trước nay chưa từng có, không tiếc cái giá phải bỏ ra mọi thứ để tấn công Phù Tang...!
Tăng binh, hướng về Phù Tang, đánh chết đám chó chết đó...!
Trình Khai Sơn dẫn theo đội khinh khí cầu quay trở lại chiến hạm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, sảng khoái, phá hoại đúng là sảng khoái...!
"Trình tướng quân, những thứ nên nổ cũng đã nổ rồi, có phải vẫn còn thiếu chút gì đó không?"
Trình Khai Sơn ngờ vực hỏi: "Thiếu cái gì?"
Người đó cười ha ha nói: "Lúc ngài đến đã nói, mục đích lần này của chúng ta là làm giặc cỏ, giặc cỏ không phải cứ như vậy rời đi chứ?"
Trình Khai Sơn cũng cười.
"Tiểu tử thối, có điều chuyện tục tĩu là việc trước mắt, việc kế tiếp phải làm là tất cả mọi người đều phải giữ bí mật, sau khi trở về không ai được hé răng nửa lời, càng không được nói với Hải Nương".
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Nữ vương bệ hạ, không phải ta không có mắt nhìn, chỉ là chuyện hao tài tốn của như vậy có lợi gì cho chúng ta chứ, còn Phù Tang đó là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, đánh hạ rồi cũng làm gì được?""Không hạ được Phù Tang thì chiến lược tấn công phương Đông làm sao thực thi, các ngươi không phải thật sự cho rằng nước Hoa Hạ đó muốn đánh là đánh đấy chứ?""Dù sao chúng ta không đồng ý".Advertisement"Đúng...!chúng ta không đồng ý".Đúng lúc này, một binh lính hoảng sợ chạy vào."Không hay rồi...!không hay rồi..."Y Lệ Sa Bạch tức giận quát: "Lại làm sao nữa?""Thánh địa...!của chúng ta bị hủy rồi, người Phù Tang đã cho ném bom phá hủy thánh địa, di ảnh của thượng đế cũng đã bị hủy rồi...!tất cả đều mất rồi"."Cái gì?"Lúc này người không ngồi vững nữa là đám nghị viên đó, bọn họ là những tín đồ cực kỳ trung thành."Người Phù Tang đáng chết...!ức h**p người quá đáng"."g**t ch*t bọn chúng...""Đúng, không thể tha cho chúng được".Y Lệ Sa Bạch nhìn cảnh tượng nực cười này, không kiềm chế được mà bật cười khinh miệt, đúng là một đám bảo thủ thực sự, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.Y Lệ Sa Bạch nói: "Vậy các ngươi đồng ý tăng binh chưa?""Đồng ý...!chúng ta đồng ý"."Đồng ý...""Đánh chết đám súc sinh đó".Y Lệ Sa Bạch trong lòng đau đớn, viện khoa học của mình ngược lại còn không có hứng thú bằng cái gọi là thánh địa đó, đó chẳng qua chỉ là công cụ để bọn họ đem ra lừa gạt dân chúng mà đám nghị viên này lại coi như tính mạng, thế là hội nghị Đại Bất Liệt Điên đã đạt được thống nhất ý kiến mà trước nay chưa từng có, không tiếc cái giá phải bỏ ra mọi thứ để tấn công Phù Tang...!Tăng binh, hướng về Phù Tang, đánh chết đám chó chết đó...!Trình Khai Sơn dẫn theo đội khinh khí cầu quay trở lại chiến hạm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, sảng khoái, phá hoại đúng là sảng khoái...!"Trình tướng quân, những thứ nên nổ cũng đã nổ rồi, có phải vẫn còn thiếu chút gì đó không?"Trình Khai Sơn ngờ vực hỏi: "Thiếu cái gì?"Người đó cười ha ha nói: "Lúc ngài đến đã nói, mục đích lần này của chúng ta là làm giặc cỏ, giặc cỏ không phải cứ như vậy rời đi chứ?"Trình Khai Sơn cũng cười."Tiểu tử thối, có điều chuyện tục tĩu là việc trước mắt, việc kế tiếp phải làm là tất cả mọi người đều phải giữ bí mật, sau khi trở về không ai được hé răng nửa lời, càng không được nói với Hải Nương".