Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 579: 579: Đảo Thiên Đường

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Giê-ru-da-lem, thành cổ A-ten, thánh địa Thiên Phòng, Kim Tự Tháp, Angkor vĩ đại, đồi Acropolis, nhà thờ Hồi giáo, thành cổ Bombei, thành cổ Petra...!dù sao Lãnh Thiên Minh đều viết hết ra những thánh địa phương Tây mà hắn có thể nghĩ tới, cũng mặc kệ hiện tại có hay không, có phải là tên như vậy hay không, Trình Khai Sơn cầm mẩu giấy này rồi bắt đầu liên lạc với thành viên Thiên Võng, đợt phá hủy diện rộng văn hóa phương Tây bắt đầu từ đây...!Đảo Thiên Đường.AdvertisementChớp mắt đã đến ngày diễn ra hội nghị đảo Thiên Đường, điều khiến Y Lệ Sa Bạch kinh ngạc đó là gần như tất cả các cường quốc đều đến đúng hẹn, hơn nữa đến tham dự hội nghị đều là những nhân vật hết sức quan trọng của các nước...!Y Lệ Sa Bạch lần đầu tiên triệu kiến các nước, công tước đại thần của các quốc gia cũng không kiềm chế được sự thu hút bởi dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta, Y Lệ Sa Bạch đã quá quen với những ánh mắt thế này."Chư vị, rất vinh hạnh được gặp mặt mọi người tại đây, tin rằng các vị cũng đã biết mục đích của chuyến đi lần này, chỉ cần chúng ta có thể đạt được thỏa thuận thì tất cả đều sẽ có tiền tài vô tận"."Nữ vương bệ hạ, dựa vào những gì chúng ta biết, quốc gia giàu có nhất phương Đông là nước Hoa Hạ, tại sao người lại muốn tấn công Phù Tang nghèo nàn đó? Chỉ vì Phù Tang đó đã phá hủy thánh địa của chúng ta sao?""Đương nhiên không phải, diện tích quốc thổ nước Hoa Hạ rộng lớn, nhân khẩu rất đông, thậm chí còn vượt qua tổng số của tất cả các nước đang ngồi ở đây cộng lại.Nếu như chúng ta tùy tiện tấn công thì trong thời gian ngắn rất khó hạ được, một khi chiến sự rơi vào giằng co thì chúng ta căn bản không thể chi viện, cho nên đánh Phù Tang trước để làm nơi trung chuyển, chúng ta có thể không ngừng điều động quân đội sang".Mọi người yên lặng gật đầu."Nhưng nữ vương bệ hạ, hạm đội vô địch của các người có thể nói là càn quét thiên hạ, nhưng thực lực hạm đội của chúng ta còn kém xa quý quốc, hơn nữa không lâu trước đây còn vừa bị quý quốc đánh cho thiệt hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn e là rất khó thực hiện".Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Ta biết suy nghĩ của các ngươi, cho nên gọi các ngươi tới chính là vì việc này, các ngươi có biết một thương hộ của Hoa Hạ cũng có tài sản vượt qua hai ngàn vạn lượng, so với chút bồi thường của các vị thì các vị thấy có cần phải suy nghĩ không? Chỉ cần hạ được Hoa Hạ thì mấy trăm chiếc t** ch**n có là gì đâu?""Cái gì? Tài sản của một thương hộ đã tới hai ngàn vạn lượng ư?""Đây đã là gì đâu, nghe nói người giàu nhất nước Hoa Hạ tên là Cổ Bách Vạn, tài sản còn không dưới năm ngàn vạn lượng, vượt qua thu nhập của cả một quốc gia các vị ở đây, vậy Hoa Hạ có bao nhiêu tiền còn cần ta nói sao?"Mọi người nghe xong lập tức dao động, Y Lệ Sa Bạch tiếp tục nói."Chỉ cần hạ được Phù Tang thì chúng ta có thể đứng vững tại phương Đông, dựa vào vũ lực của chúng ta muốn đánh được Hoa Hạ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian"."Vậy xin hỏi Nữ Vương bệ hạ, chuyện tốt cỡ này tại sao lại gọi chúng ta tới?""Đương nhiên không phải là ta không muốn độc chiếm, mà là vì nước Hoa Hạ quá lớn, nếu như dựa vào mỗi Đại Bất Liệt Điên ta thì đến tháng nào năm nào mới thực hiện được mục tiêu, nhưng nếu như chúng ta liên thủ với nhau vậy thì chẳng có bất cứ quốc gia nào trên thế giới này là đối thủ của chúng ta.Đến lúc đó, chúng ta có thể dựa vào số lượng binh lính của mỗi nước để phân chia tài phú, cớ gì không làm?""Nữ vương bệ hạ, đề nghị của người quả thực rất hấp dẫn, nhưng chúng ta phải báo cáo về cho quốc vương, chỉ cần quốc vương đồng ý thì chúng ta sẽ lập tức tổ chức đại quân xuất chinh".Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Ta tin rằng nếu như các vị đã đến đây thì có thể tự đưa ra quyết định, hơn nữa ta vừa nhận được tin tức thánh địa của các vị hình như cũng đã bị phá hủy rồi nhỉ? Bằng không tại sao các vị lại tích cực tới tham dự hội nghị này chứ? Các vị không muốn báo thù sao? Ta nói trước đấy, nếu như chúng ta đủ người rồi thì cho dù các vị có muốn tham gia cũng không được nữa đâu".Cuối cùng có người đã không còn kiềm chế được nữa.

Giê-ru-da-lem, thành cổ A-ten, thánh địa Thiên Phòng, Kim Tự Tháp, Angkor vĩ đại, đồi Acropolis, nhà thờ Hồi giáo, thành cổ Bombei, thành cổ Petra...!dù sao Lãnh Thiên Minh đều viết hết ra những thánh địa phương Tây mà hắn có thể nghĩ tới, cũng mặc kệ hiện tại có hay không, có phải là tên như vậy hay không, Trình Khai Sơn cầm mẩu giấy này rồi bắt đầu liên lạc với thành viên Thiên Võng, đợt phá hủy diện rộng văn hóa phương Tây bắt đầu từ đây...!

Đảo Thiên Đường.

Advertisement

Chớp mắt đã đến ngày diễn ra hội nghị đảo Thiên Đường, điều khiến Y Lệ Sa Bạch kinh ngạc đó là gần như tất cả các cường quốc đều đến đúng hẹn, hơn nữa đến tham dự hội nghị đều là những nhân vật hết sức quan trọng của các nước...!

Y Lệ Sa Bạch lần đầu tiên triệu kiến các nước, công tước đại thần của các quốc gia cũng không kiềm chế được sự thu hút bởi dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta, Y Lệ Sa Bạch đã quá quen với những ánh mắt thế này.

"Chư vị, rất vinh hạnh được gặp mặt mọi người tại đây, tin rằng các vị cũng đã biết mục đích của chuyến đi lần này, chỉ cần chúng ta có thể đạt được thỏa thuận thì tất cả đều sẽ có tiền tài vô tận".

"Nữ vương bệ hạ, dựa vào những gì chúng ta biết, quốc gia giàu có nhất phương Đông là nước Hoa Hạ, tại sao người lại muốn tấn công Phù Tang nghèo nàn đó? Chỉ vì Phù Tang đó đã phá hủy thánh địa của chúng ta sao?"

"Đương nhiên không phải, diện tích quốc thổ nước Hoa Hạ rộng lớn, nhân khẩu rất đông, thậm chí còn vượt qua tổng số của tất cả các nước đang ngồi ở đây cộng lại.

Nếu như chúng ta tùy tiện tấn công thì trong thời gian ngắn rất khó hạ được, một khi chiến sự rơi vào giằng co thì chúng ta căn bản không thể chi viện, cho nên đánh Phù Tang trước để làm nơi trung chuyển, chúng ta có thể không ngừng điều động quân đội sang".

Mọi người yên lặng gật đầu.

"Nhưng nữ vương bệ hạ, hạm đội vô địch của các người có thể nói là càn quét thiên hạ, nhưng thực lực hạm đội của chúng ta còn kém xa quý quốc, hơn nữa không lâu trước đây còn vừa bị quý quốc đánh cho thiệt hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn e là rất khó thực hiện".

Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Ta biết suy nghĩ của các ngươi, cho nên gọi các ngươi tới chính là vì việc này, các ngươi có biết một thương hộ của Hoa Hạ cũng có tài sản vượt qua hai ngàn vạn lượng, so với chút bồi thường của các vị thì các vị thấy có cần phải suy nghĩ không? Chỉ cần hạ được Hoa Hạ thì mấy trăm chiếc t** ch**n có là gì đâu?"

"Cái gì? Tài sản của một thương hộ đã tới hai ngàn vạn lượng ư?"

"Đây đã là gì đâu, nghe nói người giàu nhất nước Hoa Hạ tên là Cổ Bách Vạn, tài sản còn không dưới năm ngàn vạn lượng, vượt qua thu nhập của cả một quốc gia các vị ở đây, vậy Hoa Hạ có bao nhiêu tiền còn cần ta nói sao?"

Mọi người nghe xong lập tức dao động, Y Lệ Sa Bạch tiếp tục nói.

"Chỉ cần hạ được Phù Tang thì chúng ta có thể đứng vững tại phương Đông, dựa vào vũ lực của chúng ta muốn đánh được Hoa Hạ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian".

"Vậy xin hỏi Nữ Vương bệ hạ, chuyện tốt cỡ này tại sao lại gọi chúng ta tới?"

"Đương nhiên không phải là ta không muốn độc chiếm, mà là vì nước Hoa Hạ quá lớn, nếu như dựa vào mỗi Đại Bất Liệt Điên ta thì đến tháng nào năm nào mới thực hiện được mục tiêu, nhưng nếu như chúng ta liên thủ với nhau vậy thì chẳng có bất cứ quốc gia nào trên thế giới này là đối thủ của chúng ta.

Đến lúc đó, chúng ta có thể dựa vào số lượng binh lính của mỗi nước để phân chia tài phú, cớ gì không làm?"

"Nữ vương bệ hạ, đề nghị của người quả thực rất hấp dẫn, nhưng chúng ta phải báo cáo về cho quốc vương, chỉ cần quốc vương đồng ý thì chúng ta sẽ lập tức tổ chức đại quân xuất chinh".

Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Ta tin rằng nếu như các vị đã đến đây thì có thể tự đưa ra quyết định, hơn nữa ta vừa nhận được tin tức thánh địa của các vị hình như cũng đã bị phá hủy rồi nhỉ? Bằng không tại sao các vị lại tích cực tới tham dự hội nghị này chứ? Các vị không muốn báo thù sao? Ta nói trước đấy, nếu như chúng ta đủ người rồi thì cho dù các vị có muốn tham gia cũng không được nữa đâu".

Cuối cùng có người đã không còn kiềm chế được nữa.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Giê-ru-da-lem, thành cổ A-ten, thánh địa Thiên Phòng, Kim Tự Tháp, Angkor vĩ đại, đồi Acropolis, nhà thờ Hồi giáo, thành cổ Bombei, thành cổ Petra...!dù sao Lãnh Thiên Minh đều viết hết ra những thánh địa phương Tây mà hắn có thể nghĩ tới, cũng mặc kệ hiện tại có hay không, có phải là tên như vậy hay không, Trình Khai Sơn cầm mẩu giấy này rồi bắt đầu liên lạc với thành viên Thiên Võng, đợt phá hủy diện rộng văn hóa phương Tây bắt đầu từ đây...!Đảo Thiên Đường.AdvertisementChớp mắt đã đến ngày diễn ra hội nghị đảo Thiên Đường, điều khiến Y Lệ Sa Bạch kinh ngạc đó là gần như tất cả các cường quốc đều đến đúng hẹn, hơn nữa đến tham dự hội nghị đều là những nhân vật hết sức quan trọng của các nước...!Y Lệ Sa Bạch lần đầu tiên triệu kiến các nước, công tước đại thần của các quốc gia cũng không kiềm chế được sự thu hút bởi dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta, Y Lệ Sa Bạch đã quá quen với những ánh mắt thế này."Chư vị, rất vinh hạnh được gặp mặt mọi người tại đây, tin rằng các vị cũng đã biết mục đích của chuyến đi lần này, chỉ cần chúng ta có thể đạt được thỏa thuận thì tất cả đều sẽ có tiền tài vô tận"."Nữ vương bệ hạ, dựa vào những gì chúng ta biết, quốc gia giàu có nhất phương Đông là nước Hoa Hạ, tại sao người lại muốn tấn công Phù Tang nghèo nàn đó? Chỉ vì Phù Tang đó đã phá hủy thánh địa của chúng ta sao?""Đương nhiên không phải, diện tích quốc thổ nước Hoa Hạ rộng lớn, nhân khẩu rất đông, thậm chí còn vượt qua tổng số của tất cả các nước đang ngồi ở đây cộng lại.Nếu như chúng ta tùy tiện tấn công thì trong thời gian ngắn rất khó hạ được, một khi chiến sự rơi vào giằng co thì chúng ta căn bản không thể chi viện, cho nên đánh Phù Tang trước để làm nơi trung chuyển, chúng ta có thể không ngừng điều động quân đội sang".Mọi người yên lặng gật đầu."Nhưng nữ vương bệ hạ, hạm đội vô địch của các người có thể nói là càn quét thiên hạ, nhưng thực lực hạm đội của chúng ta còn kém xa quý quốc, hơn nữa không lâu trước đây còn vừa bị quý quốc đánh cho thiệt hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn e là rất khó thực hiện".Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Ta biết suy nghĩ của các ngươi, cho nên gọi các ngươi tới chính là vì việc này, các ngươi có biết một thương hộ của Hoa Hạ cũng có tài sản vượt qua hai ngàn vạn lượng, so với chút bồi thường của các vị thì các vị thấy có cần phải suy nghĩ không? Chỉ cần hạ được Hoa Hạ thì mấy trăm chiếc t** ch**n có là gì đâu?""Cái gì? Tài sản của một thương hộ đã tới hai ngàn vạn lượng ư?""Đây đã là gì đâu, nghe nói người giàu nhất nước Hoa Hạ tên là Cổ Bách Vạn, tài sản còn không dưới năm ngàn vạn lượng, vượt qua thu nhập của cả một quốc gia các vị ở đây, vậy Hoa Hạ có bao nhiêu tiền còn cần ta nói sao?"Mọi người nghe xong lập tức dao động, Y Lệ Sa Bạch tiếp tục nói."Chỉ cần hạ được Phù Tang thì chúng ta có thể đứng vững tại phương Đông, dựa vào vũ lực của chúng ta muốn đánh được Hoa Hạ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian"."Vậy xin hỏi Nữ Vương bệ hạ, chuyện tốt cỡ này tại sao lại gọi chúng ta tới?""Đương nhiên không phải là ta không muốn độc chiếm, mà là vì nước Hoa Hạ quá lớn, nếu như dựa vào mỗi Đại Bất Liệt Điên ta thì đến tháng nào năm nào mới thực hiện được mục tiêu, nhưng nếu như chúng ta liên thủ với nhau vậy thì chẳng có bất cứ quốc gia nào trên thế giới này là đối thủ của chúng ta.Đến lúc đó, chúng ta có thể dựa vào số lượng binh lính của mỗi nước để phân chia tài phú, cớ gì không làm?""Nữ vương bệ hạ, đề nghị của người quả thực rất hấp dẫn, nhưng chúng ta phải báo cáo về cho quốc vương, chỉ cần quốc vương đồng ý thì chúng ta sẽ lập tức tổ chức đại quân xuất chinh".Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Ta tin rằng nếu như các vị đã đến đây thì có thể tự đưa ra quyết định, hơn nữa ta vừa nhận được tin tức thánh địa của các vị hình như cũng đã bị phá hủy rồi nhỉ? Bằng không tại sao các vị lại tích cực tới tham dự hội nghị này chứ? Các vị không muốn báo thù sao? Ta nói trước đấy, nếu như chúng ta đủ người rồi thì cho dù các vị có muốn tham gia cũng không được nữa đâu".Cuối cùng có người đã không còn kiềm chế được nữa.

Chương 579: 579: Đảo Thiên Đường