Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 621: 621: “là Do Huynh Nhiều Lời…”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Hoàng cung, hoàng cung thành Thiên Khải”.Hoàng cung thành Thiên Khải ư? Lãnh Hàm là một cô gái thông minh, nàng lập tức đoán ra được, người ở hoàng cung thành Thiên Khải đến tìm nàng chỉ có thể là…Lãnh Hàm lập tức chạy ra ngoài.Từ nhỏ, nàng đã rất thích Thất ca, sau khi theo phụ vương đến thành Kim An, phụ vương cũng thường xuyên nhắc đến vị ca ca này.Không hiểu vì sao, ngày trước, Thất ca không hề để tâm đến ai, đến nay, khi đã nhất thống thiên hạ, đám huynh đệ tỷ muội bọn họ muốn gặp hắn càng khó khăn hơn.AdvertisementNgoài cửa có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng đấy, hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía Lãnh Hàm.“Người là công chúa điện hạ? Tại hạ là Lãnh Hàn, bái kiến công chúa điện hạ”.“Lãnh Hàn? Huynh cũng tên Lãnh Hàm?”Lãnh Hàn lúng túng nói: “À… không sai, thần cùng công chúa cùng tên nhưng khác chữ”.Nói đến đây, Lãnh Hàn thầm mắng hoàng thượng, ngài ấy bảo hắn ta đến đây khác nào cố ý gây rắc rối cho hắn ta.Lãnh Hàm cười nói: “Lãnh đại nhân tìm ta có việc gì?”“Là như thế này, tuy rằng mỗi ngày hoàng thượng đều có rất nhiều việc, nhưng ngài ấy vẫn luôn nhớ mong các huynh muội ruột thịt của mình.Lần này hoàng thượng phái ta đến đây là để mời mọi người đến tham gia gia yến tại thành Thiên Khải”.“Gia yến?”Từ khi Lãnh Liệt Vương qua đời, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe từ này.Trước kia, hằng năm, vương thất Bắc Lương đều cử hành mấy lần gia yến, nhưng từ lúc Lãnh Thiên Minh kế vị thì cũng không còn gia yến nữa.Hôm nay đột nhiên nghe thấy, khiến nàng có rất nhiều cảm xúc.Lãnh Hàm vừa cảm thấy vui vẻ, lại vừa cảm thấy uất ức.“Thất ca… còn nhớ chúng ta sao?”“A… việc này… hoàng thượng, đương nhiên là ngài ấy nhớ rồi, ngài ấy còn thường xuyên nói với ta về mọi người nữa đấy”.“Thật vậy à? Huynh ấy đã nói những gì?”Lãnh Hàn ngớ ra, cái cô nàng này, đào sâu vấn đề làm gì hả? Bộ ngươi không thấy là ta đang trả lời cho có lệ thôi à? Suýt nữa hoàng thượng còn tính sai mình có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội cơ đấy, với cái đức hạnh của ngài ấy thì có thể nói được gì?“Hoàng thượng… nói… nói các ngươi, công chúa, ta thật sự bịa không được, chúng ta đi tìm những người khác nhé…”Nghe nói thế, Lãnh Hàm lập tức xụ mặt.“Huynh… hóa ra là huynh nói bậy”.“Cũng không hẳn, nếu hoàng thượng không quan tâm đến mọi người thì sao phải bảo ta đến mời các ngươi, có đúng không?”“Theo như huynh nói, nếu huynh ấy quan tâm chúng ta thì sao lâu như vậy mới nhớ đến?”
“Hoàng cung, hoàng cung thành Thiên Khải”.
Hoàng cung thành Thiên Khải ư? Lãnh Hàm là một cô gái thông minh, nàng lập tức đoán ra được, người ở hoàng cung thành Thiên Khải đến tìm nàng chỉ có thể là…
Lãnh Hàm lập tức chạy ra ngoài.
Từ nhỏ, nàng đã rất thích Thất ca, sau khi theo phụ vương đến thành Kim An, phụ vương cũng thường xuyên nhắc đến vị ca ca này.
Không hiểu vì sao, ngày trước, Thất ca không hề để tâm đến ai, đến nay, khi đã nhất thống thiên hạ, đám huynh đệ tỷ muội bọn họ muốn gặp hắn càng khó khăn hơn.
Advertisement
Ngoài cửa có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng đấy, hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía Lãnh Hàm.
“Người là công chúa điện hạ? Tại hạ là Lãnh Hàn, bái kiến công chúa điện hạ”.
“Lãnh Hàn? Huynh cũng tên Lãnh Hàm?”
Lãnh Hàn lúng túng nói: “À… không sai, thần cùng công chúa cùng tên nhưng khác chữ”.
Nói đến đây, Lãnh Hàn thầm mắng hoàng thượng, ngài ấy bảo hắn ta đến đây khác nào cố ý gây rắc rối cho hắn ta.
Lãnh Hàm cười nói: “Lãnh đại nhân tìm ta có việc gì?”
“Là như thế này, tuy rằng mỗi ngày hoàng thượng đều có rất nhiều việc, nhưng ngài ấy vẫn luôn nhớ mong các huynh muội ruột thịt của mình.
Lần này hoàng thượng phái ta đến đây là để mời mọi người đến tham gia gia yến tại thành Thiên Khải”.
“Gia yến?”
Từ khi Lãnh Liệt Vương qua đời, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe từ này.
Trước kia, hằng năm, vương thất Bắc Lương đều cử hành mấy lần gia yến, nhưng từ lúc Lãnh Thiên Minh kế vị thì cũng không còn gia yến nữa.
Hôm nay đột nhiên nghe thấy, khiến nàng có rất nhiều cảm xúc.
Lãnh Hàm vừa cảm thấy vui vẻ, lại vừa cảm thấy uất ức.
“Thất ca… còn nhớ chúng ta sao?”
“A… việc này… hoàng thượng, đương nhiên là ngài ấy nhớ rồi, ngài ấy còn thường xuyên nói với ta về mọi người nữa đấy”.
“Thật vậy à? Huynh ấy đã nói những gì?”
Lãnh Hàn ngớ ra, cái cô nàng này, đào sâu vấn đề làm gì hả? Bộ ngươi không thấy là ta đang trả lời cho có lệ thôi à? Suýt nữa hoàng thượng còn tính sai mình có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội cơ đấy, với cái đức hạnh của ngài ấy thì có thể nói được gì?
“Hoàng thượng… nói… nói các ngươi, công chúa, ta thật sự bịa không được, chúng ta đi tìm những người khác nhé…”
Nghe nói thế, Lãnh Hàm lập tức xụ mặt.
“Huynh… hóa ra là huynh nói bậy”.
“Cũng không hẳn, nếu hoàng thượng không quan tâm đến mọi người thì sao phải bảo ta đến mời các ngươi, có đúng không?”
“Theo như huynh nói, nếu huynh ấy quan tâm chúng ta thì sao lâu như vậy mới nhớ đến?”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Hoàng cung, hoàng cung thành Thiên Khải”.Hoàng cung thành Thiên Khải ư? Lãnh Hàm là một cô gái thông minh, nàng lập tức đoán ra được, người ở hoàng cung thành Thiên Khải đến tìm nàng chỉ có thể là…Lãnh Hàm lập tức chạy ra ngoài.Từ nhỏ, nàng đã rất thích Thất ca, sau khi theo phụ vương đến thành Kim An, phụ vương cũng thường xuyên nhắc đến vị ca ca này.Không hiểu vì sao, ngày trước, Thất ca không hề để tâm đến ai, đến nay, khi đã nhất thống thiên hạ, đám huynh đệ tỷ muội bọn họ muốn gặp hắn càng khó khăn hơn.AdvertisementNgoài cửa có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng đấy, hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía Lãnh Hàm.“Người là công chúa điện hạ? Tại hạ là Lãnh Hàn, bái kiến công chúa điện hạ”.“Lãnh Hàn? Huynh cũng tên Lãnh Hàm?”Lãnh Hàn lúng túng nói: “À… không sai, thần cùng công chúa cùng tên nhưng khác chữ”.Nói đến đây, Lãnh Hàn thầm mắng hoàng thượng, ngài ấy bảo hắn ta đến đây khác nào cố ý gây rắc rối cho hắn ta.Lãnh Hàm cười nói: “Lãnh đại nhân tìm ta có việc gì?”“Là như thế này, tuy rằng mỗi ngày hoàng thượng đều có rất nhiều việc, nhưng ngài ấy vẫn luôn nhớ mong các huynh muội ruột thịt của mình.Lần này hoàng thượng phái ta đến đây là để mời mọi người đến tham gia gia yến tại thành Thiên Khải”.“Gia yến?”Từ khi Lãnh Liệt Vương qua đời, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe từ này.Trước kia, hằng năm, vương thất Bắc Lương đều cử hành mấy lần gia yến, nhưng từ lúc Lãnh Thiên Minh kế vị thì cũng không còn gia yến nữa.Hôm nay đột nhiên nghe thấy, khiến nàng có rất nhiều cảm xúc.Lãnh Hàm vừa cảm thấy vui vẻ, lại vừa cảm thấy uất ức.“Thất ca… còn nhớ chúng ta sao?”“A… việc này… hoàng thượng, đương nhiên là ngài ấy nhớ rồi, ngài ấy còn thường xuyên nói với ta về mọi người nữa đấy”.“Thật vậy à? Huynh ấy đã nói những gì?”Lãnh Hàn ngớ ra, cái cô nàng này, đào sâu vấn đề làm gì hả? Bộ ngươi không thấy là ta đang trả lời cho có lệ thôi à? Suýt nữa hoàng thượng còn tính sai mình có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội cơ đấy, với cái đức hạnh của ngài ấy thì có thể nói được gì?“Hoàng thượng… nói… nói các ngươi, công chúa, ta thật sự bịa không được, chúng ta đi tìm những người khác nhé…”Nghe nói thế, Lãnh Hàm lập tức xụ mặt.“Huynh… hóa ra là huynh nói bậy”.“Cũng không hẳn, nếu hoàng thượng không quan tâm đến mọi người thì sao phải bảo ta đến mời các ngươi, có đúng không?”“Theo như huynh nói, nếu huynh ấy quan tâm chúng ta thì sao lâu như vậy mới nhớ đến?”