Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 671: 671: “mạt Tướng Tham Kiến Đa Tướng Quân”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Thỉnh thoảng trêu ghẹo vợ mình đôi câu đã trở thành lạc thú lớn nhất kể từ khi đến với thế giới này.Làm hoàng đế khổ quá, sớm biết thế này chi bằng đi làm hải tặc, muốn làm gì thì làm, muốn “yêu” ai thì “yêu”.Hôm nào đó mình cũng phải cải trang một chút, tới câu lạc bộ Vạn Quốc trong truyền thuyết kia, mới không uổng phí kiếp này…Lối vào hậu hoa viên, Mộ Như Tuyết, Hiên Vũ Ngọc Nhi và Tiểu Lan đều có mặt, nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng vui vẻ vô cùng.Sau khi đám đông hành lễ xong, Lãnh Thiên Minh dẫn đầu tiến vào trong.Hai thần thú hộ quốc Gấu đại và Gấu nhị đang biếng nhác phơi nắng, thực ra cũng không phải Lãnh Thiên Minh muốn giam cầm chúng, mà là Lãnh Thiên Minh sợ hãi.Bây giờ hắn không còn là phế hoàng tử của Bắc Lương cần hổ trên núi để phô trương uy thế nữa, vậy nên bây giờ hắn càng lo lắng cho sự an toàn của chúng hơn.Advertisement“Gấu đại, Gấu nhị, đại ca của chúng mày đến rồi đây…”Sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh, hai con Tuyết Sơn Hổ cũng lập tức chạy đến, vùi đầu vào lòng hắn hệt như nhìn thấy cha mình…Nhan Như Ý ngạc nhiên hỏi: “Wow… Tuyết Sơn Hổ… lại lớn thế sao? Sẽ không… có nguy hiểm chứ?”Mộ Như Tuyết cười nói: “Muội nhìn biểu cảm của hoàng thượng xem có giống gì sẽ nguy hiểm không?”Lãnh Thiên Minh ôm chặt hai con Tuyết Sơn Hổ, hai con Tuyết Sơn Hổ cũng không ngừng cọ vào người hắn.“Được rồi… ta biết các ngươi nhàm chán, yên tâm đi, đợi lúc ta ra ngoài chơi chắc chắn sẽ dẫn các ngươi theo”.Hiên Vũ Ngọc Nhi vui vẻ nói: “Hoàng thượng, lúc nào thì đi chơi? Có thể dẫn theo bọn ta không? Ngày nào cũng ở trong cung, sắp nghẹn chết rồi”.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Các nàng muốn ra ngoài chơi sao?”Bốn người đồng thanh nói: “Muốn…”“Vậy có một điều kiện?”“Gì cơ?”“Trừ khi… Trừ khi… Trừ khi bốn người cùng thị tẩm…”“…”“Ôi… ngươi… ngươi muốn làm gì?...!Ha ha..nhột quá… cứu ta… Gấu đại, Gấu nhị cứu ta…”Thành La Sát, đại lục Tây Âu.Mấy ngày sau, Lý Thành đi khinh khí cầu đến thành chính La Sát, không lâu sau gặp được mấy người Đa Đoạt.“Mạt tướng tham kiến Đa tướng quân”.“Ừ, đại quân đã đến đâu rồi?”“Đã đi qua biên giới Khoa Nhĩ Mạn, đến dưới thành A La Mộc Đồ”.“Ừ, chúng ta quấy nhiễu… không, là báo thù cuộc chiến tranh của Khoa Nhĩ Mạn, bắt đầu từ A La Mộc Đồ, chỉ cần chiếm được A La Mộc Đồ thì có thể biến nơi này thành trạm trung chuyển chiến lược của chúng ta.Như thế vật tư của chúng ta có thể được vận chuyển đến liên tục, đến lúc đó thống nhất cả đại lục Tây Âu chỉ là vấn đề thời gian”.“Tướng quân, Tây Âu không chỉ có một nước nhỏ Khoa Nhĩ Mạn, nghe nói quân đội của Hoa Lạt Tử Mô không thua kém gì người Khoa Nhĩ Mạn”.
Thỉnh thoảng trêu ghẹo vợ mình đôi câu đã trở thành lạc thú lớn nhất kể từ khi đến với thế giới này.
Làm hoàng đế khổ quá, sớm biết thế này chi bằng đi làm hải tặc, muốn làm gì thì làm, muốn “yêu” ai thì “yêu”.
Hôm nào đó mình cũng phải cải trang một chút, tới câu lạc bộ Vạn Quốc trong truyền thuyết kia, mới không uổng phí kiếp này…
Lối vào hậu hoa viên, Mộ Như Tuyết, Hiên Vũ Ngọc Nhi và Tiểu Lan đều có mặt, nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng vui vẻ vô cùng.
Sau khi đám đông hành lễ xong, Lãnh Thiên Minh dẫn đầu tiến vào trong.
Hai thần thú hộ quốc Gấu đại và Gấu nhị đang biếng nhác phơi nắng, thực ra cũng không phải Lãnh Thiên Minh muốn giam cầm chúng, mà là Lãnh Thiên Minh sợ hãi.
Bây giờ hắn không còn là phế hoàng tử của Bắc Lương cần hổ trên núi để phô trương uy thế nữa, vậy nên bây giờ hắn càng lo lắng cho sự an toàn của chúng hơn.
Advertisement
“Gấu đại, Gấu nhị, đại ca của chúng mày đến rồi đây…”
Sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh, hai con Tuyết Sơn Hổ cũng lập tức chạy đến, vùi đầu vào lòng hắn hệt như nhìn thấy cha mình…
Nhan Như Ý ngạc nhiên hỏi: “Wow… Tuyết Sơn Hổ… lại lớn thế sao? Sẽ không… có nguy hiểm chứ?”
Mộ Như Tuyết cười nói: “Muội nhìn biểu cảm của hoàng thượng xem có giống gì sẽ nguy hiểm không?”
Lãnh Thiên Minh ôm chặt hai con Tuyết Sơn Hổ, hai con Tuyết Sơn Hổ cũng không ngừng cọ vào người hắn.
“Được rồi… ta biết các ngươi nhàm chán, yên tâm đi, đợi lúc ta ra ngoài chơi chắc chắn sẽ dẫn các ngươi theo”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi vui vẻ nói: “Hoàng thượng, lúc nào thì đi chơi? Có thể dẫn theo bọn ta không? Ngày nào cũng ở trong cung, sắp nghẹn chết rồi”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Các nàng muốn ra ngoài chơi sao?”
Bốn người đồng thanh nói: “Muốn…”
“Vậy có một điều kiện?”
“Gì cơ?”
“Trừ khi… Trừ khi… Trừ khi bốn người cùng thị tẩm…”
“…”
“Ôi… ngươi… ngươi muốn làm gì?...!Ha ha..
nhột quá… cứu ta… Gấu đại, Gấu nhị cứu ta…”
Thành La Sát, đại lục Tây Âu.
Mấy ngày sau, Lý Thành đi khinh khí cầu đến thành chính La Sát, không lâu sau gặp được mấy người Đa Đoạt.
“Mạt tướng tham kiến Đa tướng quân”.
“Ừ, đại quân đã đến đâu rồi?”
“Đã đi qua biên giới Khoa Nhĩ Mạn, đến dưới thành A La Mộc Đồ”.
“Ừ, chúng ta quấy nhiễu… không, là báo thù cuộc chiến tranh của Khoa Nhĩ Mạn, bắt đầu từ A La Mộc Đồ, chỉ cần chiếm được A La Mộc Đồ thì có thể biến nơi này thành trạm trung chuyển chiến lược của chúng ta.
Như thế vật tư của chúng ta có thể được vận chuyển đến liên tục, đến lúc đó thống nhất cả đại lục Tây Âu chỉ là vấn đề thời gian”.
“Tướng quân, Tây Âu không chỉ có một nước nhỏ Khoa Nhĩ Mạn, nghe nói quân đội của Hoa Lạt Tử Mô không thua kém gì người Khoa Nhĩ Mạn”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Thỉnh thoảng trêu ghẹo vợ mình đôi câu đã trở thành lạc thú lớn nhất kể từ khi đến với thế giới này.Làm hoàng đế khổ quá, sớm biết thế này chi bằng đi làm hải tặc, muốn làm gì thì làm, muốn “yêu” ai thì “yêu”.Hôm nào đó mình cũng phải cải trang một chút, tới câu lạc bộ Vạn Quốc trong truyền thuyết kia, mới không uổng phí kiếp này…Lối vào hậu hoa viên, Mộ Như Tuyết, Hiên Vũ Ngọc Nhi và Tiểu Lan đều có mặt, nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng vui vẻ vô cùng.Sau khi đám đông hành lễ xong, Lãnh Thiên Minh dẫn đầu tiến vào trong.Hai thần thú hộ quốc Gấu đại và Gấu nhị đang biếng nhác phơi nắng, thực ra cũng không phải Lãnh Thiên Minh muốn giam cầm chúng, mà là Lãnh Thiên Minh sợ hãi.Bây giờ hắn không còn là phế hoàng tử của Bắc Lương cần hổ trên núi để phô trương uy thế nữa, vậy nên bây giờ hắn càng lo lắng cho sự an toàn của chúng hơn.Advertisement“Gấu đại, Gấu nhị, đại ca của chúng mày đến rồi đây…”Sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh, hai con Tuyết Sơn Hổ cũng lập tức chạy đến, vùi đầu vào lòng hắn hệt như nhìn thấy cha mình…Nhan Như Ý ngạc nhiên hỏi: “Wow… Tuyết Sơn Hổ… lại lớn thế sao? Sẽ không… có nguy hiểm chứ?”Mộ Như Tuyết cười nói: “Muội nhìn biểu cảm của hoàng thượng xem có giống gì sẽ nguy hiểm không?”Lãnh Thiên Minh ôm chặt hai con Tuyết Sơn Hổ, hai con Tuyết Sơn Hổ cũng không ngừng cọ vào người hắn.“Được rồi… ta biết các ngươi nhàm chán, yên tâm đi, đợi lúc ta ra ngoài chơi chắc chắn sẽ dẫn các ngươi theo”.Hiên Vũ Ngọc Nhi vui vẻ nói: “Hoàng thượng, lúc nào thì đi chơi? Có thể dẫn theo bọn ta không? Ngày nào cũng ở trong cung, sắp nghẹn chết rồi”.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Các nàng muốn ra ngoài chơi sao?”Bốn người đồng thanh nói: “Muốn…”“Vậy có một điều kiện?”“Gì cơ?”“Trừ khi… Trừ khi… Trừ khi bốn người cùng thị tẩm…”“…”“Ôi… ngươi… ngươi muốn làm gì?...!Ha ha..nhột quá… cứu ta… Gấu đại, Gấu nhị cứu ta…”Thành La Sát, đại lục Tây Âu.Mấy ngày sau, Lý Thành đi khinh khí cầu đến thành chính La Sát, không lâu sau gặp được mấy người Đa Đoạt.“Mạt tướng tham kiến Đa tướng quân”.“Ừ, đại quân đã đến đâu rồi?”“Đã đi qua biên giới Khoa Nhĩ Mạn, đến dưới thành A La Mộc Đồ”.“Ừ, chúng ta quấy nhiễu… không, là báo thù cuộc chiến tranh của Khoa Nhĩ Mạn, bắt đầu từ A La Mộc Đồ, chỉ cần chiếm được A La Mộc Đồ thì có thể biến nơi này thành trạm trung chuyển chiến lược của chúng ta.Như thế vật tư của chúng ta có thể được vận chuyển đến liên tục, đến lúc đó thống nhất cả đại lục Tây Âu chỉ là vấn đề thời gian”.“Tướng quân, Tây Âu không chỉ có một nước nhỏ Khoa Nhĩ Mạn, nghe nói quân đội của Hoa Lạt Tử Mô không thua kém gì người Khoa Nhĩ Mạn”.