Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 677: 677: “quân Cứu Viện Của Chúng Tới Rồi
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Người Khoa Nhĩ Đồ cho rằng cuộc tấn công đã chấm dứt, nhưng không hề hay biết, đây mới chỉ là bắt đầu.“Máy bắn đá…chuẩn bị…phóng…”“Vù…”Advertisement“Vù…”Thứ được bắn đi không phải đá tảng, mà là vũ khí Giáp Tử Thất đặc chế, tên Thiên Hỏa, nghĩa trên mặt chữ, tức là một là bom có thể bắt dẫn lửa, gây ra những vụ cháy quy mô lớn.Đây là lần đầu tiên nó được sử dụng, các tướng lĩnh Hắc Kỳ quân c*̃ng háo hức quan sát xem Thiên Hỏa hoạt động thế nào.Chỉ thấy những quả bom Thiên Hỏa khổng lồ vừa chạm đất liền phát nổ, dầu hỏa lan ra khắp phạm vi gần một trăm mét, sau đó, đám lửa rực cháy bùng lên…“Ù…ù…”Đám cháy lớn hoàn toàn không cách nào dập tắt, những công trình và binh sĩ xung quanh bị bao phủ bởi ngọn lửa, đau đớn thét gào.“Thánh Allah, cứu với…”“AAA…giết ta đi…”“Thần thánh ơi…”Đến cả Hắc Kỳ quân đứng xa quan sát c*̃ng sửng sốt.“Ôi vãi, phạm vi rộng như vậy, Giáp Tử Thất quá ác…”“Lão Giáp được đấy, cứ tưởng chỉ biết nốc rượu cơ…”“Đa tướng quân, đám cháy lan khắp nơi thế này, đợi khi chúng ta vào thành, A La Mộc Đồ chắc chỉ còn đống tro tàn…”“c*̃ng đúng…bảo phía máy bắn đá chú ý một chút, ném vào chỗ thành trì, đừng có ném quanh khu vực nhà cửa”.“Vâng…”Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn trên thành hoàn toàn không kịp phản ứng, từng quả Thiên Hỏa khổng lồ nổ tung ngay trên đầu chúng, bọn chúng thậm chí không kịp hét lên tiếng nào, thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng…Đám cháy kéo dài một ngày một đêm, cho đến khi ngừng hẳn, cả thành A La Mộc Đồ tĩnh lặng lạ thường, tướng lĩnh Hắc Kỳ quân bối rối phát hiện, hình như có gì đó không đúng?“Tướng quân…trong thành hình như không có động tĩnh?”“Con mẹ nó, có khi nào thiêu chết hết rồi không?”“Không thể nào, bọn họ c*̃ng đâu có ngu…”“Sao lại yên tĩnh như vậy…”Đa Đoạt lưỡng lự đôi chút rồi nói: “Kệ bọn chúng, cho đại quân nghỉ ngơi, sáng mai phóng hỏa thêm đợt nữa, lúc đó chúng ta công thành, ý chí chiến đấu c*̉a kẻ địch c*̃ng chẳng còn bao nhiêu”.“Tướng quân, tướng quân…”Một binh sĩ hớt hải chạy vào.
Người Khoa Nhĩ Đồ cho rằng cuộc tấn công đã chấm dứt, nhưng không hề hay biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
“Máy bắn đá…chuẩn bị…phóng…”
“Vù…”
Advertisement
“Vù…”
Thứ được bắn đi không phải đá tảng, mà là vũ khí Giáp Tử Thất đặc chế, tên Thiên Hỏa, nghĩa trên mặt chữ, tức là một là bom có thể bắt dẫn lửa, gây ra những vụ cháy quy mô lớn.
Đây là lần đầu tiên nó được sử dụng, các tướng lĩnh Hắc Kỳ quân c*̃ng háo hức quan sát xem Thiên Hỏa hoạt động thế nào.
Chỉ thấy những quả bom Thiên Hỏa khổng lồ vừa chạm đất liền phát nổ, dầu hỏa lan ra khắp phạm vi gần một trăm mét, sau đó, đám lửa rực cháy bùng lên…
“Ù…ù…”
Đám cháy lớn hoàn toàn không cách nào dập tắt, những công trình và binh sĩ xung quanh bị bao phủ bởi ngọn lửa, đau đớn thét gào.
“Thánh Allah, cứu với…”
“AAA…giết ta đi…”
“Thần thánh ơi…”
Đến cả Hắc Kỳ quân đứng xa quan sát c*̃ng sửng sốt.
“Ôi vãi, phạm vi rộng như vậy, Giáp Tử Thất quá ác…”
“Lão Giáp được đấy, cứ tưởng chỉ biết nốc rượu cơ…”
“Đa tướng quân, đám cháy lan khắp nơi thế này, đợi khi chúng ta vào thành, A La Mộc Đồ chắc chỉ còn đống tro tàn…”
“c*̃ng đúng…bảo phía máy bắn đá chú ý một chút, ném vào chỗ thành trì, đừng có ném quanh khu vực nhà cửa”.
“Vâng…”
Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn trên thành hoàn toàn không kịp phản ứng, từng quả Thiên Hỏa khổng lồ nổ tung ngay trên đầu chúng, bọn chúng thậm chí không kịp hét lên tiếng nào, thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng…
Đám cháy kéo dài một ngày một đêm, cho đến khi ngừng hẳn, cả thành A La Mộc Đồ tĩnh lặng lạ thường, tướng lĩnh Hắc Kỳ quân bối rối phát hiện, hình như có gì đó không đúng?
“Tướng quân…trong thành hình như không có động tĩnh?”
“Con mẹ nó, có khi nào thiêu chết hết rồi không?”
“Không thể nào, bọn họ c*̃ng đâu có ngu…”
“Sao lại yên tĩnh như vậy…”
Đa Đoạt lưỡng lự đôi chút rồi nói: “Kệ bọn chúng, cho đại quân nghỉ ngơi, sáng mai phóng hỏa thêm đợt nữa, lúc đó chúng ta công thành, ý chí chiến đấu c*̉a kẻ địch c*̃ng chẳng còn bao nhiêu”.
“Tướng quân, tướng quân…”
Một binh sĩ hớt hải chạy vào.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Người Khoa Nhĩ Đồ cho rằng cuộc tấn công đã chấm dứt, nhưng không hề hay biết, đây mới chỉ là bắt đầu.“Máy bắn đá…chuẩn bị…phóng…”“Vù…”Advertisement“Vù…”Thứ được bắn đi không phải đá tảng, mà là vũ khí Giáp Tử Thất đặc chế, tên Thiên Hỏa, nghĩa trên mặt chữ, tức là một là bom có thể bắt dẫn lửa, gây ra những vụ cháy quy mô lớn.Đây là lần đầu tiên nó được sử dụng, các tướng lĩnh Hắc Kỳ quân c*̃ng háo hức quan sát xem Thiên Hỏa hoạt động thế nào.Chỉ thấy những quả bom Thiên Hỏa khổng lồ vừa chạm đất liền phát nổ, dầu hỏa lan ra khắp phạm vi gần một trăm mét, sau đó, đám lửa rực cháy bùng lên…“Ù…ù…”Đám cháy lớn hoàn toàn không cách nào dập tắt, những công trình và binh sĩ xung quanh bị bao phủ bởi ngọn lửa, đau đớn thét gào.“Thánh Allah, cứu với…”“AAA…giết ta đi…”“Thần thánh ơi…”Đến cả Hắc Kỳ quân đứng xa quan sát c*̃ng sửng sốt.“Ôi vãi, phạm vi rộng như vậy, Giáp Tử Thất quá ác…”“Lão Giáp được đấy, cứ tưởng chỉ biết nốc rượu cơ…”“Đa tướng quân, đám cháy lan khắp nơi thế này, đợi khi chúng ta vào thành, A La Mộc Đồ chắc chỉ còn đống tro tàn…”“c*̃ng đúng…bảo phía máy bắn đá chú ý một chút, ném vào chỗ thành trì, đừng có ném quanh khu vực nhà cửa”.“Vâng…”Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn trên thành hoàn toàn không kịp phản ứng, từng quả Thiên Hỏa khổng lồ nổ tung ngay trên đầu chúng, bọn chúng thậm chí không kịp hét lên tiếng nào, thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng…Đám cháy kéo dài một ngày một đêm, cho đến khi ngừng hẳn, cả thành A La Mộc Đồ tĩnh lặng lạ thường, tướng lĩnh Hắc Kỳ quân bối rối phát hiện, hình như có gì đó không đúng?“Tướng quân…trong thành hình như không có động tĩnh?”“Con mẹ nó, có khi nào thiêu chết hết rồi không?”“Không thể nào, bọn họ c*̃ng đâu có ngu…”“Sao lại yên tĩnh như vậy…”Đa Đoạt lưỡng lự đôi chút rồi nói: “Kệ bọn chúng, cho đại quân nghỉ ngơi, sáng mai phóng hỏa thêm đợt nữa, lúc đó chúng ta công thành, ý chí chiến đấu c*̉a kẻ địch c*̃ng chẳng còn bao nhiêu”.“Tướng quân, tướng quân…”Một binh sĩ hớt hải chạy vào.