Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 682: 682: “phía Thành Cát Á Tư Thản Có Động Tĩnh Gì Không”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kích động nhìn Hốt Giác.“Vương thúc, ở thời khắc quan trọng mới nhìn ra được ai là người một nhà, ai là người trung thành nhất, vậy xin làm phiền vương thúc”.“Đại Hãn yên tâm, cho dù liều cái mạng già này, ta cũng sẽ bảo vệ hi vọng của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn”.AdvertisementCứ như vậy, Hốt Giác dẫn theo mười vạn nhân mã rời khỏi thành Cát Á Tư Thản, trong tòa thành lớn nhất thảo nguyên Tây Âu hiện chỉ còn không đến 20 vạn nhân mã đóng giữ.Hắc Kỳ Quân đang trú đóng tại một khu rừng cực lớn, đại quân đã ở đây suốt nửa tháng, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi tin tức.“Tướng quân… tướng quân, Hốt Giác đã gửi thư đến…”“Sao rồi?”“Thành công rồi, ông ta đã thuận lợi dẫn theo mười vạn quân tinh nhuệ nhất của Khoa Nhĩ Mạn rời khỏi vương thành, theo như kế hoạch, bọn họ sẽ đi khác hướng với chúng ta”.“Ha ha… được lắm, ông lão này quả nhiên được việc… Truyền lệnh đại quân, sáng ngày mai, dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, tiến thẳng đến thành Cát Á Tư Thản, ta muốn lão già Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kia biết cái gì gọi là trời giáng kỳ binh”.“Tướng quân, vậy người kia nên xử lý thế nào?’“Giữ lại ông ta, ông ta cũng chỉ muốn cái danh Đại Hãn mà thôi, cho ông ta là được, chỉ cần ông ta trung tâm với nước Hoa Hạ, chúng ta không thiếu một vị trí tộc trưởng…”“Tộc trưởng… Ha ha, Đa tướng quân, ngài và hoàng thượng định biến thiên hạ này thành bộ lạc của Hoa Hạ ta à…”“Ha ha ha…”“Hoa Lạt Tử Mô thì sao, đã ra tay chưa?”“Đã bắt đầu rồi, hai ngày trước, bọn họ đã phát động tấn công thành Đột Quyết Tư Thản…”“Tốt lắm, cứ để bọn họ đánh, đợi đến khi chiếm được Cát Á Tư Thản, chúng ta sẽ đến đó kết thúc mọi việc…”Khoa Nhĩ Mạn, thành Đột Quyết Tư Thản.Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đang điên cuồng tấn công thành Đột Quyết Tư Thản.Nhìn toàn cảnh chiến trường, chỉ thấy chiến bào màu trắng của binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô.“Xe bắn đá… đừng dừng lại, nhắm ngay tường thành mà bắn cho ta…”“Đội quân cánh sườn tiếp tục tiến công… đẩy xe công thành qua…”“Vèo… Vèo… Vèo…”“Oanh… Oanh… Oanh…”Đây đã là lần thứ mười một Hoa Lạt Tử Mô tấn công, đôi bên đều bỏ ra một cái giá thê thảm, lần này, Khả Hãn Ma Kha Mạt của Hoa Lạt Tử Mô đã đích thân suất quân thảo phạt.“Báo… Khả Hãn, người Khoa Nhĩ Mạn trong thành quá ư là ngoan cố, chúng ta đã tổn thương hơn hai mươi vạn quân”.“Phía thành Cát Á Tư Thản có động tĩnh gì không?”“Có, mười vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã rời khỏi vương thành, nhưng không đến đây cứu viện, mà chạy thẳng đến A La Mộc Đồ”.

Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kích động nhìn Hốt Giác.

“Vương thúc, ở thời khắc quan trọng mới nhìn ra được ai là người một nhà, ai là người trung thành nhất, vậy xin làm phiền vương thúc”.

“Đại Hãn yên tâm, cho dù liều cái mạng già này, ta cũng sẽ bảo vệ hi vọng của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn”.

Advertisement

Cứ như vậy, Hốt Giác dẫn theo mười vạn nhân mã rời khỏi thành Cát Á Tư Thản, trong tòa thành lớn nhất thảo nguyên Tây Âu hiện chỉ còn không đến 20 vạn nhân mã đóng giữ.

Hắc Kỳ Quân đang trú đóng tại một khu rừng cực lớn, đại quân đã ở đây suốt nửa tháng, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi tin tức.

“Tướng quân… tướng quân, Hốt Giác đã gửi thư đến…”

“Sao rồi?”

“Thành công rồi, ông ta đã thuận lợi dẫn theo mười vạn quân tinh nhuệ nhất của Khoa Nhĩ Mạn rời khỏi vương thành, theo như kế hoạch, bọn họ sẽ đi khác hướng với chúng ta”.

“Ha ha… được lắm, ông lão này quả nhiên được việc… Truyền lệnh đại quân, sáng ngày mai, dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, tiến thẳng đến thành Cát Á Tư Thản, ta muốn lão già Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kia biết cái gì gọi là trời giáng kỳ binh”.

“Tướng quân, vậy người kia nên xử lý thế nào?’

“Giữ lại ông ta, ông ta cũng chỉ muốn cái danh Đại Hãn mà thôi, cho ông ta là được, chỉ cần ông ta trung tâm với nước Hoa Hạ, chúng ta không thiếu một vị trí tộc trưởng…”

“Tộc trưởng… Ha ha, Đa tướng quân, ngài và hoàng thượng định biến thiên hạ này thành bộ lạc của Hoa Hạ ta à…”

“Ha ha ha…”

“Hoa Lạt Tử Mô thì sao, đã ra tay chưa?”

“Đã bắt đầu rồi, hai ngày trước, bọn họ đã phát động tấn công thành Đột Quyết Tư Thản…”

“Tốt lắm, cứ để bọn họ đánh, đợi đến khi chiếm được Cát Á Tư Thản, chúng ta sẽ đến đó kết thúc mọi việc…”

Khoa Nhĩ Mạn, thành Đột Quyết Tư Thản.

Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đang điên cuồng tấn công thành Đột Quyết Tư Thản.

Nhìn toàn cảnh chiến trường, chỉ thấy chiến bào màu trắng của binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô.

“Xe bắn đá… đừng dừng lại, nhắm ngay tường thành mà bắn cho ta…”

“Đội quân cánh sườn tiếp tục tiến công… đẩy xe công thành qua…”

“Vèo… Vèo… Vèo…”

“Oanh… Oanh… Oanh…”

Đây đã là lần thứ mười một Hoa Lạt Tử Mô tấn công, đôi bên đều bỏ ra một cái giá thê thảm, lần này, Khả Hãn Ma Kha Mạt của Hoa Lạt Tử Mô đã đích thân suất quân thảo phạt.

“Báo… Khả Hãn, người Khoa Nhĩ Mạn trong thành quá ư là ngoan cố, chúng ta đã tổn thương hơn hai mươi vạn quân”.

“Phía thành Cát Á Tư Thản có động tĩnh gì không?”

“Có, mười vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã rời khỏi vương thành, nhưng không đến đây cứu viện, mà chạy thẳng đến A La Mộc Đồ”.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kích động nhìn Hốt Giác.“Vương thúc, ở thời khắc quan trọng mới nhìn ra được ai là người một nhà, ai là người trung thành nhất, vậy xin làm phiền vương thúc”.“Đại Hãn yên tâm, cho dù liều cái mạng già này, ta cũng sẽ bảo vệ hi vọng của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn”.AdvertisementCứ như vậy, Hốt Giác dẫn theo mười vạn nhân mã rời khỏi thành Cát Á Tư Thản, trong tòa thành lớn nhất thảo nguyên Tây Âu hiện chỉ còn không đến 20 vạn nhân mã đóng giữ.Hắc Kỳ Quân đang trú đóng tại một khu rừng cực lớn, đại quân đã ở đây suốt nửa tháng, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi tin tức.“Tướng quân… tướng quân, Hốt Giác đã gửi thư đến…”“Sao rồi?”“Thành công rồi, ông ta đã thuận lợi dẫn theo mười vạn quân tinh nhuệ nhất của Khoa Nhĩ Mạn rời khỏi vương thành, theo như kế hoạch, bọn họ sẽ đi khác hướng với chúng ta”.“Ha ha… được lắm, ông lão này quả nhiên được việc… Truyền lệnh đại quân, sáng ngày mai, dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, tiến thẳng đến thành Cát Á Tư Thản, ta muốn lão già Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kia biết cái gì gọi là trời giáng kỳ binh”.“Tướng quân, vậy người kia nên xử lý thế nào?’“Giữ lại ông ta, ông ta cũng chỉ muốn cái danh Đại Hãn mà thôi, cho ông ta là được, chỉ cần ông ta trung tâm với nước Hoa Hạ, chúng ta không thiếu một vị trí tộc trưởng…”“Tộc trưởng… Ha ha, Đa tướng quân, ngài và hoàng thượng định biến thiên hạ này thành bộ lạc của Hoa Hạ ta à…”“Ha ha ha…”“Hoa Lạt Tử Mô thì sao, đã ra tay chưa?”“Đã bắt đầu rồi, hai ngày trước, bọn họ đã phát động tấn công thành Đột Quyết Tư Thản…”“Tốt lắm, cứ để bọn họ đánh, đợi đến khi chiếm được Cát Á Tư Thản, chúng ta sẽ đến đó kết thúc mọi việc…”Khoa Nhĩ Mạn, thành Đột Quyết Tư Thản.Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đang điên cuồng tấn công thành Đột Quyết Tư Thản.Nhìn toàn cảnh chiến trường, chỉ thấy chiến bào màu trắng của binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô.“Xe bắn đá… đừng dừng lại, nhắm ngay tường thành mà bắn cho ta…”“Đội quân cánh sườn tiếp tục tiến công… đẩy xe công thành qua…”“Vèo… Vèo… Vèo…”“Oanh… Oanh… Oanh…”Đây đã là lần thứ mười một Hoa Lạt Tử Mô tấn công, đôi bên đều bỏ ra một cái giá thê thảm, lần này, Khả Hãn Ma Kha Mạt của Hoa Lạt Tử Mô đã đích thân suất quân thảo phạt.“Báo… Khả Hãn, người Khoa Nhĩ Mạn trong thành quá ư là ngoan cố, chúng ta đã tổn thương hơn hai mươi vạn quân”.“Phía thành Cát Á Tư Thản có động tĩnh gì không?”“Có, mười vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã rời khỏi vương thành, nhưng không đến đây cứu viện, mà chạy thẳng đến A La Mộc Đồ”.

Chương 682: 682: “phía Thành Cát Á Tư Thản Có Động Tĩnh Gì Không”