Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 696: 696: Đại Doanh Hoa Lạt Tử Mô
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Không lâu sau bái tướng cầm một cái hộp gỗ cười ha ha bước đến.“Đa tướng quân, ta đã mang thứ ngài cần đến, đây chính là đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ”.Đa Đoạt gật đầu nói: “Ngươi tự tay giết hắn?”Advertisement“Đúng thế, hơn nữa để không còn hiểm họa về sau, ta đã giết luôn cả vợ và con của ông ta”.“Ồ… Thế ngươi không sợ các đại thần cũ của Khoa Nhĩ Mạn báo thù ngươi sao?”“Chuyện này… có ngài ở đây, ta sợ gì chứ, ai dám chống đối với ngài, ta sẽ giết người đó, ta bằng lòng làm nô bộc trung thành nhất của ngài”.“Đáng tiếc… đáng tiếc…”“Sao thế? Đa tướng quân?”“Chó trong nhà ta đã nhiều quá rồi, hơn nữa cũng không biết con nào sẽ quay lại cắn ta một nhát”.Nghe nói thế, bái tướng cũng tỏ vẻ gượng gạo nhưng chẳng còn cách nào khác, sống chết của mình đang nằm trong tay người khác.“Đa tướng quân yên tâm, ta sẵn lòng làm chó, con chó nghe lời nhất”.“Ha ha ha…”Đa Đoạt cười nói: “Ta có thể khoan dung cho sự phản bội của ngươi, nhưng không thể khoan nhượng cho quân giết chủ, kẻ vong ơn bội nghĩa như ngươi không xứng làm chó nữa kìa”.“Đa tướng quân… ngài… chẳng phải ngài nói muốn đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ sao? Ta đem đến cho ngài rồi… ngài không thể… không thể…”Không để ông ta nói hết câu, Đa Đoạt hét lên: “Người đâu, tên bái tướng Khoa Nhĩ Mạn này hại quân giết chủ, vong ơn bội nghĩa, khiến người và thần cùng phẫn nộ.Mặc dù Hoa Hạ ta là kẻ thù với Khoa Nhĩ Mạn, nhưng đó là vì Khoa Nhĩ Mạn khiêu khích trước, nhưng Hoa Hạ ta cũng cảm thấy hổ thẹn với mấy tên phản bội như bái tướng, phẫn nộ thay người dân, hôm nay cho ông ta chết tại đây”.“A… Đa tướng quân… đừng… chẳng phải người đã đồng ý với ta cho ta làm đại hãn sao… Đa tướng quân, đừng giết ta, ta còn người nhà…”“Khoan đã… Giết luôn người nhà của ông ta đi, làm bồi bạn trên đường đến suối vàng…”“Không… ngươi… tên súc sinh ngươi đấy Đa Đoạt, ngươi là kẻ vô liêm sỉ…”Đa Đoạt nhíu mày.“Khoan đã… hay là… tru di cửu tộc ông ta nhỉ…”“Không…”Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ MạnĐại quân Hoa Lạt Tử Mô đã lần lượt tấn công không dưới một trăm lần, lúc này hơn một nửa trong số bốn mươi vạn quân trú trong thành đã bị giết hoặc bị thương, nhìn lại Hoa Lạt Tử Mô lần nữa cũng cảm thấy khó chịu, số lượng thương vong lên tới bốn mươi vạn người.Đại doanh Hoa Lạt Tử Mô.
Không lâu sau bái tướng cầm một cái hộp gỗ cười ha ha bước đến.
“Đa tướng quân, ta đã mang thứ ngài cần đến, đây chính là đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ”.
Đa Đoạt gật đầu nói: “Ngươi tự tay giết hắn?”
Advertisement
“Đúng thế, hơn nữa để không còn hiểm họa về sau, ta đã giết luôn cả vợ và con của ông ta”.
“Ồ… Thế ngươi không sợ các đại thần cũ của Khoa Nhĩ Mạn báo thù ngươi sao?”
“Chuyện này… có ngài ở đây, ta sợ gì chứ, ai dám chống đối với ngài, ta sẽ giết người đó, ta bằng lòng làm nô bộc trung thành nhất của ngài”.
“Đáng tiếc… đáng tiếc…”
“Sao thế? Đa tướng quân?”
“Chó trong nhà ta đã nhiều quá rồi, hơn nữa cũng không biết con nào sẽ quay lại cắn ta một nhát”.
Nghe nói thế, bái tướng cũng tỏ vẻ gượng gạo nhưng chẳng còn cách nào khác, sống chết của mình đang nằm trong tay người khác.
“Đa tướng quân yên tâm, ta sẵn lòng làm chó, con chó nghe lời nhất”.
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt cười nói: “Ta có thể khoan dung cho sự phản bội của ngươi, nhưng không thể khoan nhượng cho quân giết chủ, kẻ vong ơn bội nghĩa như ngươi không xứng làm chó nữa kìa”.
“Đa tướng quân… ngài… chẳng phải ngài nói muốn đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ sao? Ta đem đến cho ngài rồi… ngài không thể… không thể…”
Không để ông ta nói hết câu, Đa Đoạt hét lên: “Người đâu, tên bái tướng Khoa Nhĩ Mạn này hại quân giết chủ, vong ơn bội nghĩa, khiến người và thần cùng phẫn nộ.
Mặc dù Hoa Hạ ta là kẻ thù với Khoa Nhĩ Mạn, nhưng đó là vì Khoa Nhĩ Mạn khiêu khích trước, nhưng Hoa Hạ ta cũng cảm thấy hổ thẹn với mấy tên phản bội như bái tướng, phẫn nộ thay người dân, hôm nay cho ông ta chết tại đây”.
“A… Đa tướng quân… đừng… chẳng phải người đã đồng ý với ta cho ta làm đại hãn sao… Đa tướng quân, đừng giết ta, ta còn người nhà…”
“Khoan đã… Giết luôn người nhà của ông ta đi, làm bồi bạn trên đường đến suối vàng…”
“Không… ngươi… tên súc sinh ngươi đấy Đa Đoạt, ngươi là kẻ vô liêm sỉ…”
Đa Đoạt nhíu mày.
“Khoan đã… hay là… tru di cửu tộc ông ta nhỉ…”
“Không…”
Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn
Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đã lần lượt tấn công không dưới một trăm lần, lúc này hơn một nửa trong số bốn mươi vạn quân trú trong thành đã bị giết hoặc bị thương, nhìn lại Hoa Lạt Tử Mô lần nữa cũng cảm thấy khó chịu, số lượng thương vong lên tới bốn mươi vạn người.
Đại doanh Hoa Lạt Tử Mô.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Không lâu sau bái tướng cầm một cái hộp gỗ cười ha ha bước đến.“Đa tướng quân, ta đã mang thứ ngài cần đến, đây chính là đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ”.Đa Đoạt gật đầu nói: “Ngươi tự tay giết hắn?”Advertisement“Đúng thế, hơn nữa để không còn hiểm họa về sau, ta đã giết luôn cả vợ và con của ông ta”.“Ồ… Thế ngươi không sợ các đại thần cũ của Khoa Nhĩ Mạn báo thù ngươi sao?”“Chuyện này… có ngài ở đây, ta sợ gì chứ, ai dám chống đối với ngài, ta sẽ giết người đó, ta bằng lòng làm nô bộc trung thành nhất của ngài”.“Đáng tiếc… đáng tiếc…”“Sao thế? Đa tướng quân?”“Chó trong nhà ta đã nhiều quá rồi, hơn nữa cũng không biết con nào sẽ quay lại cắn ta một nhát”.Nghe nói thế, bái tướng cũng tỏ vẻ gượng gạo nhưng chẳng còn cách nào khác, sống chết của mình đang nằm trong tay người khác.“Đa tướng quân yên tâm, ta sẵn lòng làm chó, con chó nghe lời nhất”.“Ha ha ha…”Đa Đoạt cười nói: “Ta có thể khoan dung cho sự phản bội của ngươi, nhưng không thể khoan nhượng cho quân giết chủ, kẻ vong ơn bội nghĩa như ngươi không xứng làm chó nữa kìa”.“Đa tướng quân… ngài… chẳng phải ngài nói muốn đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ sao? Ta đem đến cho ngài rồi… ngài không thể… không thể…”Không để ông ta nói hết câu, Đa Đoạt hét lên: “Người đâu, tên bái tướng Khoa Nhĩ Mạn này hại quân giết chủ, vong ơn bội nghĩa, khiến người và thần cùng phẫn nộ.Mặc dù Hoa Hạ ta là kẻ thù với Khoa Nhĩ Mạn, nhưng đó là vì Khoa Nhĩ Mạn khiêu khích trước, nhưng Hoa Hạ ta cũng cảm thấy hổ thẹn với mấy tên phản bội như bái tướng, phẫn nộ thay người dân, hôm nay cho ông ta chết tại đây”.“A… Đa tướng quân… đừng… chẳng phải người đã đồng ý với ta cho ta làm đại hãn sao… Đa tướng quân, đừng giết ta, ta còn người nhà…”“Khoan đã… Giết luôn người nhà của ông ta đi, làm bồi bạn trên đường đến suối vàng…”“Không… ngươi… tên súc sinh ngươi đấy Đa Đoạt, ngươi là kẻ vô liêm sỉ…”Đa Đoạt nhíu mày.“Khoan đã… hay là… tru di cửu tộc ông ta nhỉ…”“Không…”Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ MạnĐại quân Hoa Lạt Tử Mô đã lần lượt tấn công không dưới một trăm lần, lúc này hơn một nửa trong số bốn mươi vạn quân trú trong thành đã bị giết hoặc bị thương, nhìn lại Hoa Lạt Tử Mô lần nữa cũng cảm thấy khó chịu, số lượng thương vong lên tới bốn mươi vạn người.Đại doanh Hoa Lạt Tử Mô.