Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 711: 711: Chúng Ta Còn Bao Nhiêu Người Ngựa Nữa

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Ừ, đường sắt chính là mạch máu quốc gia, bất luận phải trả cái giá nhiều thế nào đều bắt buộc phải làm được, tề tướng nhất định phải an tâm dưỡng bệnh, đợi đường sắt toàn quốc thông suốt, trẫm sẽ cùng đi với khanh"."Được, được...!hoàng thượng, mấy ngày nay thần vẫn luôn nghiên cứu bản đồ thế giới mà ngài làm mới kinh ngạc phát hiện ra vượt qua thảo nguyên Tây Âu rồi tiến tiếp về phía Tây chính là những cường quốc phương Tây như Hung Nha Lợi, Bồ Đào Nha.Một khi Đa tướng quân hạ được đại lục Tây Âu thì biên giới của chúng ta sẽ rộng lớn vô hạn, e rằng không dễ phòng thủ, dù sao chúng ta cũng đã bành trướng quá nhanh"."Ừ, tề tướng nói có lý, cho nên bá quyền trên biển mới trọng yếu như vậy, chỉ cần hải quân có được ưu thế thì có thể đảm bảo gần nửa quốc thổ ta bình an, về phần các nước phương Nam, ngoài trừ cổ quốc Ấn Độ ra, những nước khác đều không cần lo lắng, trẫm đã quyết định sẽ tiêu diệt toàn bộ rồi".Advertisement"Hoàng thượng, các nước phương Nam xưa nay vốn yên ổn, tùy tiện phát động chiến tranh sợ rằng sẽ làm tổn hại đến uy danh của nước Hoa Hạ ta"."Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều chuyện nhất định phải có người đi làm, nếu như đời sau muốn mắng chửi thì hãy mắng chửi trẫm, trẫm cũng không có dã tâm xưng bá thế giới, nhưng bắt buộc phải dọn dẹp sạch sẽ đại lục Á Âu này".Tề Dung trầm lặng một lát."Hoàng thượng, tại sao nhất định phải làm vậy?""Tề tướng còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên ta rời vương đô tới thành Kim An không?""Thần nhớ...!ngài từng nói qua bất cứ chuyện gì đều sẽ có người cần làm hoàn thành"."Không sai...!ta hiểu rõ bản tính của con người, bất kể là trước đây hay là trăm ngàn năm sau, thế giới này vĩnh viễn chỉ có kẻ mạnh làm chủ, nhưng ta không dám đánh cược cho sau này, vì thế việc hiện tại ta có thể làm chính là trong khi ta còn sống sẽ xử lý sạch sẽ những hiểm họa có thể phát sinh, cho dù có để lại tiếng xấu về sau".Tề Dung đột nhiên cười nói: "Còn nhớ khi lần đầu hoàng thượng đến Đông Hải, tất cả mọi người đều nói ngài là kẻ điên, đến giờ nhìn lại câu nói này quả nhiên không sai, có điều lão thần lại phải cảm tạ trời xanh thay cho vạn dân Hoa Hạ đã cho chúng ta một hoàng đế tốt thế này"."Ha ha...!vậy tề tướng, khanh hứa với ta phải chứng kiến được ngày đó nhé, có được không?""Được..."Đến khi đi ra khỏi phòng, Lãnh Thiên Minh nhìn về phía thị vệ đi cùng."Truyền lệnh xuống dưới, tề tướng cần an tâm dưỡng bệnh, bắt đầu từ giờ bất cứ sự vụ tạp vụ nào đều không được làm phiền tề tướng, truyền ngự y và đồ bổ tốt nhất trong cung đưa đến, trẫm không cho phép tề tướng xảy ra chuyện, hiểu chưa?"Thảo nguyên Tây Âu.Ma Kha Mạt toàn thân thảm hại cuối cùng đã trốn trở về biên giới, lúc này còn có 50 vạn quân đội Khoa Nhĩ Mạn bám sát không rời, nếu như nguyền rủa có tác dụng thì đoán chừng hiện tại Đa Đoạt đã được đầu thai một vạn lần rồi."Khả hãn, chúng ta đã trở về nước rồi, nhưng hiện tại các thành đều đã thất thủ, chúng ta bây giờ đi đâu đây?""Thành Ngọc Long còn không?""Vẫn chưa nhận được tin tức thành Ngọc Long thất thủ, tin rằng trong thời gian ngắn có thể trụ vững được, dù sao chúng ta cũng chưa từng điều động thủ quân của thành Ngọc Long"."Chúng ta còn bao nhiêu người ngựa nữa?"

"Ừ, đường sắt chính là mạch máu quốc gia, bất luận phải trả cái giá nhiều thế nào đều bắt buộc phải làm được, tề tướng nhất định phải an tâm dưỡng bệnh, đợi đường sắt toàn quốc thông suốt, trẫm sẽ cùng đi với khanh".

"Được, được...!hoàng thượng, mấy ngày nay thần vẫn luôn nghiên cứu bản đồ thế giới mà ngài làm mới kinh ngạc phát hiện ra vượt qua thảo nguyên Tây Âu rồi tiến tiếp về phía Tây chính là những cường quốc phương Tây như Hung Nha Lợi, Bồ Đào Nha.

Một khi Đa tướng quân hạ được đại lục Tây Âu thì biên giới của chúng ta sẽ rộng lớn vô hạn, e rằng không dễ phòng thủ, dù sao chúng ta cũng đã bành trướng quá nhanh".

"Ừ, tề tướng nói có lý, cho nên bá quyền trên biển mới trọng yếu như vậy, chỉ cần hải quân có được ưu thế thì có thể đảm bảo gần nửa quốc thổ ta bình an, về phần các nước phương Nam, ngoài trừ cổ quốc Ấn Độ ra, những nước khác đều không cần lo lắng, trẫm đã quyết định sẽ tiêu diệt toàn bộ rồi".

Advertisement

"Hoàng thượng, các nước phương Nam xưa nay vốn yên ổn, tùy tiện phát động chiến tranh sợ rằng sẽ làm tổn hại đến uy danh của nước Hoa Hạ ta".

"Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều chuyện nhất định phải có người đi làm, nếu như đời sau muốn mắng chửi thì hãy mắng chửi trẫm, trẫm cũng không có dã tâm xưng bá thế giới, nhưng bắt buộc phải dọn dẹp sạch sẽ đại lục Á Âu này".

Tề Dung trầm lặng một lát.

"Hoàng thượng, tại sao nhất định phải làm vậy?"

"Tề tướng còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên ta rời vương đô tới thành Kim An không?"

"Thần nhớ...!ngài từng nói qua bất cứ chuyện gì đều sẽ có người cần làm hoàn thành".

"Không sai...!ta hiểu rõ bản tính của con người, bất kể là trước đây hay là trăm ngàn năm sau, thế giới này vĩnh viễn chỉ có kẻ mạnh làm chủ, nhưng ta không dám đánh cược cho sau này, vì thế việc hiện tại ta có thể làm chính là trong khi ta còn sống sẽ xử lý sạch sẽ những hiểm họa có thể phát sinh, cho dù có để lại tiếng xấu về sau".

Tề Dung đột nhiên cười nói: "Còn nhớ khi lần đầu hoàng thượng đến Đông Hải, tất cả mọi người đều nói ngài là kẻ điên, đến giờ nhìn lại câu nói này quả nhiên không sai, có điều lão thần lại phải cảm tạ trời xanh thay cho vạn dân Hoa Hạ đã cho chúng ta một hoàng đế tốt thế này".

"Ha ha...!vậy tề tướng, khanh hứa với ta phải chứng kiến được ngày đó nhé, có được không?"

"Được..."

Đến khi đi ra khỏi phòng, Lãnh Thiên Minh nhìn về phía thị vệ đi cùng.

"Truyền lệnh xuống dưới, tề tướng cần an tâm dưỡng bệnh, bắt đầu từ giờ bất cứ sự vụ tạp vụ nào đều không được làm phiền tề tướng, truyền ngự y và đồ bổ tốt nhất trong cung đưa đến, trẫm không cho phép tề tướng xảy ra chuyện, hiểu chưa?"

Thảo nguyên Tây Âu.

Ma Kha Mạt toàn thân thảm hại cuối cùng đã trốn trở về biên giới, lúc này còn có 50 vạn quân đội Khoa Nhĩ Mạn bám sát không rời, nếu như nguyền rủa có tác dụng thì đoán chừng hiện tại Đa Đoạt đã được đầu thai một vạn lần rồi.

"Khả hãn, chúng ta đã trở về nước rồi, nhưng hiện tại các thành đều đã thất thủ, chúng ta bây giờ đi đâu đây?"

"Thành Ngọc Long còn không?"

"Vẫn chưa nhận được tin tức thành Ngọc Long thất thủ, tin rằng trong thời gian ngắn có thể trụ vững được, dù sao chúng ta cũng chưa từng điều động thủ quân của thành Ngọc Long".

"Chúng ta còn bao nhiêu người ngựa nữa?"

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Ừ, đường sắt chính là mạch máu quốc gia, bất luận phải trả cái giá nhiều thế nào đều bắt buộc phải làm được, tề tướng nhất định phải an tâm dưỡng bệnh, đợi đường sắt toàn quốc thông suốt, trẫm sẽ cùng đi với khanh"."Được, được...!hoàng thượng, mấy ngày nay thần vẫn luôn nghiên cứu bản đồ thế giới mà ngài làm mới kinh ngạc phát hiện ra vượt qua thảo nguyên Tây Âu rồi tiến tiếp về phía Tây chính là những cường quốc phương Tây như Hung Nha Lợi, Bồ Đào Nha.Một khi Đa tướng quân hạ được đại lục Tây Âu thì biên giới của chúng ta sẽ rộng lớn vô hạn, e rằng không dễ phòng thủ, dù sao chúng ta cũng đã bành trướng quá nhanh"."Ừ, tề tướng nói có lý, cho nên bá quyền trên biển mới trọng yếu như vậy, chỉ cần hải quân có được ưu thế thì có thể đảm bảo gần nửa quốc thổ ta bình an, về phần các nước phương Nam, ngoài trừ cổ quốc Ấn Độ ra, những nước khác đều không cần lo lắng, trẫm đã quyết định sẽ tiêu diệt toàn bộ rồi".Advertisement"Hoàng thượng, các nước phương Nam xưa nay vốn yên ổn, tùy tiện phát động chiến tranh sợ rằng sẽ làm tổn hại đến uy danh của nước Hoa Hạ ta"."Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều chuyện nhất định phải có người đi làm, nếu như đời sau muốn mắng chửi thì hãy mắng chửi trẫm, trẫm cũng không có dã tâm xưng bá thế giới, nhưng bắt buộc phải dọn dẹp sạch sẽ đại lục Á Âu này".Tề Dung trầm lặng một lát."Hoàng thượng, tại sao nhất định phải làm vậy?""Tề tướng còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên ta rời vương đô tới thành Kim An không?""Thần nhớ...!ngài từng nói qua bất cứ chuyện gì đều sẽ có người cần làm hoàn thành"."Không sai...!ta hiểu rõ bản tính của con người, bất kể là trước đây hay là trăm ngàn năm sau, thế giới này vĩnh viễn chỉ có kẻ mạnh làm chủ, nhưng ta không dám đánh cược cho sau này, vì thế việc hiện tại ta có thể làm chính là trong khi ta còn sống sẽ xử lý sạch sẽ những hiểm họa có thể phát sinh, cho dù có để lại tiếng xấu về sau".Tề Dung đột nhiên cười nói: "Còn nhớ khi lần đầu hoàng thượng đến Đông Hải, tất cả mọi người đều nói ngài là kẻ điên, đến giờ nhìn lại câu nói này quả nhiên không sai, có điều lão thần lại phải cảm tạ trời xanh thay cho vạn dân Hoa Hạ đã cho chúng ta một hoàng đế tốt thế này"."Ha ha...!vậy tề tướng, khanh hứa với ta phải chứng kiến được ngày đó nhé, có được không?""Được..."Đến khi đi ra khỏi phòng, Lãnh Thiên Minh nhìn về phía thị vệ đi cùng."Truyền lệnh xuống dưới, tề tướng cần an tâm dưỡng bệnh, bắt đầu từ giờ bất cứ sự vụ tạp vụ nào đều không được làm phiền tề tướng, truyền ngự y và đồ bổ tốt nhất trong cung đưa đến, trẫm không cho phép tề tướng xảy ra chuyện, hiểu chưa?"Thảo nguyên Tây Âu.Ma Kha Mạt toàn thân thảm hại cuối cùng đã trốn trở về biên giới, lúc này còn có 50 vạn quân đội Khoa Nhĩ Mạn bám sát không rời, nếu như nguyền rủa có tác dụng thì đoán chừng hiện tại Đa Đoạt đã được đầu thai một vạn lần rồi."Khả hãn, chúng ta đã trở về nước rồi, nhưng hiện tại các thành đều đã thất thủ, chúng ta bây giờ đi đâu đây?""Thành Ngọc Long còn không?""Vẫn chưa nhận được tin tức thành Ngọc Long thất thủ, tin rằng trong thời gian ngắn có thể trụ vững được, dù sao chúng ta cũng chưa từng điều động thủ quân của thành Ngọc Long"."Chúng ta còn bao nhiêu người ngựa nữa?"

Chương 711: 711: Chúng Ta Còn Bao Nhiêu Người Ngựa Nữa