Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 722: 722: “bái Kiến Đa Tướng Quân…”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Một đám tướng lĩnh chinh chiến ở phía Tây đã lên khinh khí cầu, quay về thành Thiên Khải, lúc này khắp nơi trong thành Thiên Khải đều là tiếng hô hoán vui mừng, đèn đuốc ở cả thành đều sáng rực, khắp nơi nhảy múa tưng bừng để chúc mừng Hắc Kỳ quân quay về, từng phong lệnh giải thưởng của thư viện được phát xuống…Mấy cuộc chiến tranh với ngoại tộc khiến người dân trên mảnh đất này ôm chặt lấy nhau, không phân biệt ai với ai.Lãnh Thiên Minh đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung Thiên Khải, nhìn xuống toàn thành trì, trong lòng cũng cảm thấy cảm khái.Advertisement“Tốt lắm… có lẽ đây chính là giá trị của sự tồn tại nhỉ”.Hiên Vũ Ngọc Nhi đi đến.“Bệ hạ… có lạnh không?”Lãnh Thiên Minh ôm lấy Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Lúc không có người thì vẫn nên gọi ta là Thiên Minh ca đi, hiệp khách thành Thiên Khải của ta – Giang Tiểu Bạch…”“Ừm… Thiên Minh ca… vậy khi nào chàng mới dẫn ta ra ngoài chơi?”“Chuyện này… hẳn là sắp rồi…”Trên đại điện ở thành Thiên Khải.Đa Đoạt đã đến hoàng cung tham gia triệu nghị từ sớm, lúc này đã có không ít người đến.“Ôi… Đa tướng quân, một năm không gặp, tinh thần của ông vẫn rất tốt nhỉ…”“Chào Đa tướng quân, nghe nói lần chinh chiến phía Tây này thu hoạch không ít à…”“Bái kiến Đa tướng quân…”Lúc này Tân Cửu cũng nhìn thấy Đa Đoạt, mỉm cười đi đến.“Đa tướng quân, em dâu rất xinh đẹp nha, hôm nào ta cũng phải tìm một người tộc La Sát về làm vợ mới được”.Đa Đoạt cười nói: “Bằng bản lĩnh của ngươi à, nằm mơ cũng không thấy…”“A… ngươi…”“Ha ha ha…”Mọi người đều bật cười thành tiếng.“Hoàng thượng giá đáo…”Lãnh Thiên Minh bước vào đại điện, sau khi mọi người quỳ xuống hành lễ, Lãnh Thiên Minh nói.“Lần này Đa tướng quân dẫn quân chinh chiến phía Tây, cống hiến công sức cho Hoa Hạ chúng ta, ông muốn được thưởng gì?”“Bẩm hoàng thượng, hiện giờ thần không thiếu thứ gì, cũng không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần vẫn có thể dẫn binh đi chinh chiến bốn phương vì hoàng thượng đã là phần thưởng lớn nhất với thần rồi”.

Một đám tướng lĩnh chinh chiến ở phía Tây đã lên khinh khí cầu, quay về thành Thiên Khải, lúc này khắp nơi trong thành Thiên Khải đều là tiếng hô hoán vui mừng, đèn đuốc ở cả thành đều sáng rực, khắp nơi nhảy múa tưng bừng để chúc mừng Hắc Kỳ quân quay về, từng phong lệnh giải thưởng của thư viện được phát xuống…

Mấy cuộc chiến tranh với ngoại tộc khiến người dân trên mảnh đất này ôm chặt lấy nhau, không phân biệt ai với ai.

Lãnh Thiên Minh đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung Thiên Khải, nhìn xuống toàn thành trì, trong lòng cũng cảm thấy cảm khái.

Advertisement

“Tốt lắm… có lẽ đây chính là giá trị của sự tồn tại nhỉ”.

Hiên Vũ Ngọc Nhi đi đến.

“Bệ hạ… có lạnh không?”

Lãnh Thiên Minh ôm lấy Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Lúc không có người thì vẫn nên gọi ta là Thiên Minh ca đi, hiệp khách thành Thiên Khải của ta – Giang Tiểu Bạch…”

“Ừm… Thiên Minh ca… vậy khi nào chàng mới dẫn ta ra ngoài chơi?”

“Chuyện này… hẳn là sắp rồi…”

Trên đại điện ở thành Thiên Khải.

Đa Đoạt đã đến hoàng cung tham gia triệu nghị từ sớm, lúc này đã có không ít người đến.

“Ôi… Đa tướng quân, một năm không gặp, tinh thần của ông vẫn rất tốt nhỉ…”

“Chào Đa tướng quân, nghe nói lần chinh chiến phía Tây này thu hoạch không ít à…”

“Bái kiến Đa tướng quân…”

Lúc này Tân Cửu cũng nhìn thấy Đa Đoạt, mỉm cười đi đến.

“Đa tướng quân, em dâu rất xinh đẹp nha, hôm nào ta cũng phải tìm một người tộc La Sát về làm vợ mới được”.

Đa Đoạt cười nói: “Bằng bản lĩnh của ngươi à, nằm mơ cũng không thấy…”

“A… ngươi…”

“Ha ha ha…”

Mọi người đều bật cười thành tiếng.

“Hoàng thượng giá đáo…”

Lãnh Thiên Minh bước vào đại điện, sau khi mọi người quỳ xuống hành lễ, Lãnh Thiên Minh nói.

“Lần này Đa tướng quân dẫn quân chinh chiến phía Tây, cống hiến công sức cho Hoa Hạ chúng ta, ông muốn được thưởng gì?”

“Bẩm hoàng thượng, hiện giờ thần không thiếu thứ gì, cũng không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần vẫn có thể dẫn binh đi chinh chiến bốn phương vì hoàng thượng đã là phần thưởng lớn nhất với thần rồi”.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Một đám tướng lĩnh chinh chiến ở phía Tây đã lên khinh khí cầu, quay về thành Thiên Khải, lúc này khắp nơi trong thành Thiên Khải đều là tiếng hô hoán vui mừng, đèn đuốc ở cả thành đều sáng rực, khắp nơi nhảy múa tưng bừng để chúc mừng Hắc Kỳ quân quay về, từng phong lệnh giải thưởng của thư viện được phát xuống…Mấy cuộc chiến tranh với ngoại tộc khiến người dân trên mảnh đất này ôm chặt lấy nhau, không phân biệt ai với ai.Lãnh Thiên Minh đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung Thiên Khải, nhìn xuống toàn thành trì, trong lòng cũng cảm thấy cảm khái.Advertisement“Tốt lắm… có lẽ đây chính là giá trị của sự tồn tại nhỉ”.Hiên Vũ Ngọc Nhi đi đến.“Bệ hạ… có lạnh không?”Lãnh Thiên Minh ôm lấy Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Lúc không có người thì vẫn nên gọi ta là Thiên Minh ca đi, hiệp khách thành Thiên Khải của ta – Giang Tiểu Bạch…”“Ừm… Thiên Minh ca… vậy khi nào chàng mới dẫn ta ra ngoài chơi?”“Chuyện này… hẳn là sắp rồi…”Trên đại điện ở thành Thiên Khải.Đa Đoạt đã đến hoàng cung tham gia triệu nghị từ sớm, lúc này đã có không ít người đến.“Ôi… Đa tướng quân, một năm không gặp, tinh thần của ông vẫn rất tốt nhỉ…”“Chào Đa tướng quân, nghe nói lần chinh chiến phía Tây này thu hoạch không ít à…”“Bái kiến Đa tướng quân…”Lúc này Tân Cửu cũng nhìn thấy Đa Đoạt, mỉm cười đi đến.“Đa tướng quân, em dâu rất xinh đẹp nha, hôm nào ta cũng phải tìm một người tộc La Sát về làm vợ mới được”.Đa Đoạt cười nói: “Bằng bản lĩnh của ngươi à, nằm mơ cũng không thấy…”“A… ngươi…”“Ha ha ha…”Mọi người đều bật cười thành tiếng.“Hoàng thượng giá đáo…”Lãnh Thiên Minh bước vào đại điện, sau khi mọi người quỳ xuống hành lễ, Lãnh Thiên Minh nói.“Lần này Đa tướng quân dẫn quân chinh chiến phía Tây, cống hiến công sức cho Hoa Hạ chúng ta, ông muốn được thưởng gì?”“Bẩm hoàng thượng, hiện giờ thần không thiếu thứ gì, cũng không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần vẫn có thể dẫn binh đi chinh chiến bốn phương vì hoàng thượng đã là phần thưởng lớn nhất với thần rồi”.

Chương 722: 722: “bái Kiến Đa Tướng Quân…”