Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 769: 769: “được… Làm Phiền Đại Nhân Rồi”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Thế nên không chỉ riêng đội mình mà còn yêu cầu phối hợp giữa các đội cũng cực kỳ cao, mọi người đều liều mạng huấn luyện, không dám qua loa dù chỉ một chút vì họ biết không chỉ muốn cho người phương Tây thấy mà nhiều hơn là để cho người dân và hoàng thượng xem.“Vâng…”AdvertisementBên ngoài đại doanh Bắc Sơn, hơn ngàn thiết giáp chiến xa hình thái khác nhau đứng chỉnh tề ở nơi đó, vô số hỏa pháo và vũ khí chồng chất như núi, trên bầu trời là vô số khinh khí cầu cũng đang tiến hành diễn tập, thay đổi đủ các loại trận hình…Khi Cảnh Phong Hà dẫn người chạy đến, đôi mắt nhìn chằm chằm, hùng vĩ quá rồi, chỉ sợ trên thế giới này không còn quốc gia thứ hai có khí thế bực này…“Này… các ngươi là quân đoàn nào, có công hàm không?”“Chúng ta là đội lính pháo binh của thành Thiên Khải, có công hàm…”Sau khi binh sĩ kia nhận công hàm kiểm tra đối chiếu xong, nói.“Được rồi, các ngươi mau vào đi, còn thiếu pháo binh các ngươi thôi đấy, cố lên…”“Vâng, cảm ơn…”Tại mé cuối phía tây của doanh địa rộng lớn, mấy chục khẩu pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh đang lẳng lặng nằm đó, mà Cảnh Nhị Ngưu đang đứng ở bên cạnh hỏa pháo, thấy Cảnh Phong Hà đi đến, Cảnh Nhị Ngưu lập tức đi lên nghênh đón, khom người cúi đầu nói.“Cảnh tướng quân…”“Cảnh đại nhân đừng làm vậy, bây giờ ngươi là viện sĩ của Khoa Học Viện, sao ta có thể nhận đại lễ này”.“Nếu như không nhờ Cảnh tướng quân, không biết bây giờ Cảnh Nhị Ngưu ta đang ở nơi nào, cái cúi đầu này là đương nhiên phải cho.Lâu như vậy không đến thăm hỏi ngài, thật sự là bởi vì quá bận rộn, mong ngài thứ lỗi”.“Ha ha ha… sao Cảnh đại nhân lại nói như vậy, có thể kết giao với đại nhân là may mắn của ta”.“Vậy tiếp theo, để ta đến dạy các huynh đệ sử dụng hỏa pháo kiểu mới này như thế nào”.“Được… làm phiền đại nhân rồi”.“Các vị, đây là hỏa pháo kiểu mới, là bản thân Khoa Học Viện ta nghiên cứu phát triển, hoàng thượng đặt tên cho nó là “pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh”, cự ly bắn của nó đạt đến hai ngàn năm trăm bộ, là hỏa pháo có tầm bắn xa nhất thế giới hiện giờ rồi…”Trong đại trướng của đại doanh Bắc Sơn.Đa Đoạt nhìn quá trình duyệt binh đã được xác nhận, hài lòng gật đầu.“Không tệ, lập tức trình báo với hoàng thượng, trưng cầu ý kiến của hoàng thượng”.Eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, bán đảo Ấn Độ.Nhờ đêm tối che chắn, hạm đội hơn ngàn chiếc chiến thuyền của Phù Tang lặng lẽ lại gần bờ biển, mấy chục vạn binh sĩ Phù Tang vượt qua chỗ nước cạn, giống như u linh màu đen, phát động tấn công
Thế nên không chỉ riêng đội mình mà còn yêu cầu phối hợp giữa các đội cũng cực kỳ cao, mọi người đều liều mạng huấn luyện, không dám qua loa dù chỉ một chút vì họ biết không chỉ muốn cho người phương Tây thấy mà nhiều hơn là để cho người dân và hoàng thượng xem.
“Vâng…”
Advertisement
Bên ngoài đại doanh Bắc Sơn, hơn ngàn thiết giáp chiến xa hình thái khác nhau đứng chỉnh tề ở nơi đó, vô số hỏa pháo và vũ khí chồng chất như núi, trên bầu trời là vô số khinh khí cầu cũng đang tiến hành diễn tập, thay đổi đủ các loại trận hình…
Khi Cảnh Phong Hà dẫn người chạy đến, đôi mắt nhìn chằm chằm, hùng vĩ quá rồi, chỉ sợ trên thế giới này không còn quốc gia thứ hai có khí thế bực này…
“Này… các ngươi là quân đoàn nào, có công hàm không?”
“Chúng ta là đội lính pháo binh của thành Thiên Khải, có công hàm…”
Sau khi binh sĩ kia nhận công hàm kiểm tra đối chiếu xong, nói.
“Được rồi, các ngươi mau vào đi, còn thiếu pháo binh các ngươi thôi đấy, cố lên…”
“Vâng, cảm ơn…”
Tại mé cuối phía tây của doanh địa rộng lớn, mấy chục khẩu pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh đang lẳng lặng nằm đó, mà Cảnh Nhị Ngưu đang đứng ở bên cạnh hỏa pháo, thấy Cảnh Phong Hà đi đến, Cảnh Nhị Ngưu lập tức đi lên nghênh đón, khom người cúi đầu nói.
“Cảnh tướng quân…”
“Cảnh đại nhân đừng làm vậy, bây giờ ngươi là viện sĩ của Khoa Học Viện, sao ta có thể nhận đại lễ này”.
“Nếu như không nhờ Cảnh tướng quân, không biết bây giờ Cảnh Nhị Ngưu ta đang ở nơi nào, cái cúi đầu này là đương nhiên phải cho.
Lâu như vậy không đến thăm hỏi ngài, thật sự là bởi vì quá bận rộn, mong ngài thứ lỗi”.
“Ha ha ha… sao Cảnh đại nhân lại nói như vậy, có thể kết giao với đại nhân là may mắn của ta”.
“Vậy tiếp theo, để ta đến dạy các huynh đệ sử dụng hỏa pháo kiểu mới này như thế nào”.
“Được… làm phiền đại nhân rồi”.
“Các vị, đây là hỏa pháo kiểu mới, là bản thân Khoa Học Viện ta nghiên cứu phát triển, hoàng thượng đặt tên cho nó là “pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh”, cự ly bắn của nó đạt đến hai ngàn năm trăm bộ, là hỏa pháo có tầm bắn xa nhất thế giới hiện giờ rồi…”
Trong đại trướng của đại doanh Bắc Sơn.
Đa Đoạt nhìn quá trình duyệt binh đã được xác nhận, hài lòng gật đầu.
“Không tệ, lập tức trình báo với hoàng thượng, trưng cầu ý kiến của hoàng thượng”.
Eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, bán đảo Ấn Độ.
Nhờ đêm tối che chắn, hạm đội hơn ngàn chiếc chiến thuyền của Phù Tang lặng lẽ lại gần bờ biển, mấy chục vạn binh sĩ Phù Tang vượt qua chỗ nước cạn, giống như u linh màu đen, phát động tấn công
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Thế nên không chỉ riêng đội mình mà còn yêu cầu phối hợp giữa các đội cũng cực kỳ cao, mọi người đều liều mạng huấn luyện, không dám qua loa dù chỉ một chút vì họ biết không chỉ muốn cho người phương Tây thấy mà nhiều hơn là để cho người dân và hoàng thượng xem.“Vâng…”AdvertisementBên ngoài đại doanh Bắc Sơn, hơn ngàn thiết giáp chiến xa hình thái khác nhau đứng chỉnh tề ở nơi đó, vô số hỏa pháo và vũ khí chồng chất như núi, trên bầu trời là vô số khinh khí cầu cũng đang tiến hành diễn tập, thay đổi đủ các loại trận hình…Khi Cảnh Phong Hà dẫn người chạy đến, đôi mắt nhìn chằm chằm, hùng vĩ quá rồi, chỉ sợ trên thế giới này không còn quốc gia thứ hai có khí thế bực này…“Này… các ngươi là quân đoàn nào, có công hàm không?”“Chúng ta là đội lính pháo binh của thành Thiên Khải, có công hàm…”Sau khi binh sĩ kia nhận công hàm kiểm tra đối chiếu xong, nói.“Được rồi, các ngươi mau vào đi, còn thiếu pháo binh các ngươi thôi đấy, cố lên…”“Vâng, cảm ơn…”Tại mé cuối phía tây của doanh địa rộng lớn, mấy chục khẩu pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh đang lẳng lặng nằm đó, mà Cảnh Nhị Ngưu đang đứng ở bên cạnh hỏa pháo, thấy Cảnh Phong Hà đi đến, Cảnh Nhị Ngưu lập tức đi lên nghênh đón, khom người cúi đầu nói.“Cảnh tướng quân…”“Cảnh đại nhân đừng làm vậy, bây giờ ngươi là viện sĩ của Khoa Học Viện, sao ta có thể nhận đại lễ này”.“Nếu như không nhờ Cảnh tướng quân, không biết bây giờ Cảnh Nhị Ngưu ta đang ở nơi nào, cái cúi đầu này là đương nhiên phải cho.Lâu như vậy không đến thăm hỏi ngài, thật sự là bởi vì quá bận rộn, mong ngài thứ lỗi”.“Ha ha ha… sao Cảnh đại nhân lại nói như vậy, có thể kết giao với đại nhân là may mắn của ta”.“Vậy tiếp theo, để ta đến dạy các huynh đệ sử dụng hỏa pháo kiểu mới này như thế nào”.“Được… làm phiền đại nhân rồi”.“Các vị, đây là hỏa pháo kiểu mới, là bản thân Khoa Học Viện ta nghiên cứu phát triển, hoàng thượng đặt tên cho nó là “pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh”, cự ly bắn của nó đạt đến hai ngàn năm trăm bộ, là hỏa pháo có tầm bắn xa nhất thế giới hiện giờ rồi…”Trong đại trướng của đại doanh Bắc Sơn.Đa Đoạt nhìn quá trình duyệt binh đã được xác nhận, hài lòng gật đầu.“Không tệ, lập tức trình báo với hoàng thượng, trưng cầu ý kiến của hoàng thượng”.Eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, bán đảo Ấn Độ.Nhờ đêm tối che chắn, hạm đội hơn ngàn chiếc chiến thuyền của Phù Tang lặng lẽ lại gần bờ biển, mấy chục vạn binh sĩ Phù Tang vượt qua chỗ nước cạn, giống như u linh màu đen, phát động tấn công