Tác giả:

“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt…

Chương 66

Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như ÝTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt… Phó Ngự Phong trong lòng không vừa lòng, đôi mắt cực kỳ u ám, nhìn Khổng Tự Bạch cười nhẹ nói:“Tôi nghĩ Khổng tiên sinh đã hiểu rồi.”Khổng Tự Bạch sững sờ một lúc, không khỏi nhìn ôn Lương bên cạnh anh.Ôn Lương cũng đang nhìn anh ta, miệng cô đóng mở lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chỉ thốt ra một câu.“Anh Tự Bạch, em và Phó NgựPhong… Chúng tôi đã kết hôn. Em xin lỗi vì đã không nói với anh ngay từ đầu.”Khổng Tuje Bạch cúi đầu với một nụ cười gượng gạo:“Hóa ra là như vậy… A Lương, em thật đứng là nhẫn tâm. ”Ôn Lương không nhận ra được ý tứ trong lời nói của anh ta, hơi sững sờ. Cơn bão trong mắt Phó Ngự Phong tụ lại, anh trầm giọng nói:“Còn không quay về khách sạn, đang chờ cái gì nữa?”Chờ uống máu ăn thịt anh!Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, đối với Khổng Tự Bạch nói:“Anh Tự Bạch, đã muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”Nói xong, cô đẩy Phù Dư Phong xoay người đi vào khách sạn Hà Ngạn phía sau.Phó Ngự Phong vô cùng hài lòng với màn trình diễn của cô vừa rồi, cho đến khi hai người vào thang máy, đảm bảo rằng không có người ngoài, miệng anh hơi móc,nói với Ôn Lương ở phía sau:“Vừa rồi biểu hiện của cô không. Muốn thường cái gì?”Ôn Lương lạnh lùng liếc nhìn tại anh, không thèm nói gì.Muốn thì anh ta cũng không cho được, không nói thì tốt hơn! Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của anh Tự Bạch …Ánh mắt Ôn Lương tối sầm lại, trong lòng thầm nói xin lỗi.Thấy cô không nói gì, Phó Ngự Phong ngập ngừng mở miệng:“Cô thực sự không muôn gì?”“Không!”Ôn Lương trả lời ngắn gọn, nhưng Phó Ngự Phong lại nhướng mày.“Cái kim khóa nhỏ kia không muốn nữa sao?”Ôn Lương:…“Được rồi, kim khóa nhỏ cho tôi.”Miệng Phó Ngự Phong nhếch lên tà ác , nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Ôn Lương, mỉm cười.“Thứ lúc trước cô cho tôi thì chính là của tôi, nếu cô muốn thì có thể lấy một thứ đến đổi.”Ôn Lương tức giận:“Phó Ngự Phong!” Cô thực sự không chịu nổi: “Đùa giỡn tôi xoay vòng vòng rất vui đúng không!”Vừa dứt lời, đôi mắt cô đã rưng rưng.PhóNgự Phong nghe thấy giọng nói của cô không đúng, thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn liền thấy Ôn Lương quay lưng về phíamình, đôi vai nhỏ co quắp, vô cùng đáng thương.

Phó Ngự Phong trong lòng không vừa lòng, đôi mắt cực kỳ u ám, nhìn Khổng Tự Bạch cười nhẹ nói:

“Tôi nghĩ Khổng tiên sinh đã hiểu rồi.”

Khổng Tự Bạch sững sờ một lúc, không khỏi nhìn ôn Lương bên cạnh anh.

Ôn Lương cũng đang nhìn anh ta, miệng cô đóng mở lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chỉ thốt ra một câu.

“Anh Tự Bạch, em và Phó Ngự

Phong… Chúng tôi đã kết hôn. Em xin lỗi vì đã không nói với anh ngay từ đầu.”

Khổng Tuje Bạch cúi đầu với một nụ cười gượng gạo:

“Hóa ra là như vậy… A Lương, em thật đứng là nhẫn tâm. ”

Ôn Lương không nhận ra được ý tứ trong lời nói của anh ta, hơi sững sờ. Cơn bão trong mắt Phó Ngự Phong tụ lại, anh trầm giọng nói:

“Còn không quay về khách sạn, đang chờ cái gì nữa?”

Chờ uống máu ăn thịt anh!

Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, đối với Khổng Tự Bạch nói:

“Anh Tự Bạch, đã muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, cô đẩy Phù Dư Phong xoay người đi vào khách sạn Hà Ngạn phía sau.

Phó Ngự Phong vô cùng hài lòng với màn trình diễn của cô vừa rồi, cho đến khi hai người vào thang máy, đảm bảo rằng không có người ngoài, miệng anh hơi móc,

nói với Ôn Lương ở phía sau:

“Vừa rồi biểu hiện của cô không. Muốn thường cái gì?”

Ôn Lương lạnh lùng liếc nhìn tại anh, không thèm nói gì.

Muốn thì anh ta cũng không cho được, không nói thì tốt hơn! Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của anh Tự Bạch …

Ánh mắt Ôn Lương tối sầm lại, trong lòng thầm nói xin lỗi.

Thấy cô không nói gì, Phó Ngự Phong ngập ngừng mở miệng:

“Cô thực sự không muôn gì?”

“Không!”

Ôn Lương trả lời ngắn gọn, nhưng Phó Ngự Phong lại nhướng mày.

“Cái kim khóa nhỏ kia không muốn nữa sao?”

Ôn Lương:…

“Được rồi, kim khóa nhỏ cho tôi.”

Miệng Phó Ngự Phong nhếch lên tà ác , nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Ôn Lương, mỉm cười.

“Thứ lúc trước cô cho tôi thì chính là của tôi, nếu cô muốn thì có thể lấy một thứ đến đổi.”

Ôn Lương tức giận:

“Phó Ngự Phong!” Cô thực sự không chịu nổi: “Đùa giỡn tôi xoay vòng vòng rất vui đúng không!”

Vừa dứt lời, đôi mắt cô đã rưng rưng.

PhóNgự Phong nghe thấy giọng nói của cô không đúng, thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn liền thấy Ôn Lương quay lưng về phía

mình, đôi vai nhỏ co quắp, vô cùng đáng thương.

Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như ÝTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt… Phó Ngự Phong trong lòng không vừa lòng, đôi mắt cực kỳ u ám, nhìn Khổng Tự Bạch cười nhẹ nói:“Tôi nghĩ Khổng tiên sinh đã hiểu rồi.”Khổng Tự Bạch sững sờ một lúc, không khỏi nhìn ôn Lương bên cạnh anh.Ôn Lương cũng đang nhìn anh ta, miệng cô đóng mở lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chỉ thốt ra một câu.“Anh Tự Bạch, em và Phó NgựPhong… Chúng tôi đã kết hôn. Em xin lỗi vì đã không nói với anh ngay từ đầu.”Khổng Tuje Bạch cúi đầu với một nụ cười gượng gạo:“Hóa ra là như vậy… A Lương, em thật đứng là nhẫn tâm. ”Ôn Lương không nhận ra được ý tứ trong lời nói của anh ta, hơi sững sờ. Cơn bão trong mắt Phó Ngự Phong tụ lại, anh trầm giọng nói:“Còn không quay về khách sạn, đang chờ cái gì nữa?”Chờ uống máu ăn thịt anh!Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, đối với Khổng Tự Bạch nói:“Anh Tự Bạch, đã muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”Nói xong, cô đẩy Phù Dư Phong xoay người đi vào khách sạn Hà Ngạn phía sau.Phó Ngự Phong vô cùng hài lòng với màn trình diễn của cô vừa rồi, cho đến khi hai người vào thang máy, đảm bảo rằng không có người ngoài, miệng anh hơi móc,nói với Ôn Lương ở phía sau:“Vừa rồi biểu hiện của cô không. Muốn thường cái gì?”Ôn Lương lạnh lùng liếc nhìn tại anh, không thèm nói gì.Muốn thì anh ta cũng không cho được, không nói thì tốt hơn! Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của anh Tự Bạch …Ánh mắt Ôn Lương tối sầm lại, trong lòng thầm nói xin lỗi.Thấy cô không nói gì, Phó Ngự Phong ngập ngừng mở miệng:“Cô thực sự không muôn gì?”“Không!”Ôn Lương trả lời ngắn gọn, nhưng Phó Ngự Phong lại nhướng mày.“Cái kim khóa nhỏ kia không muốn nữa sao?”Ôn Lương:…“Được rồi, kim khóa nhỏ cho tôi.”Miệng Phó Ngự Phong nhếch lên tà ác , nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Ôn Lương, mỉm cười.“Thứ lúc trước cô cho tôi thì chính là của tôi, nếu cô muốn thì có thể lấy một thứ đến đổi.”Ôn Lương tức giận:“Phó Ngự Phong!” Cô thực sự không chịu nổi: “Đùa giỡn tôi xoay vòng vòng rất vui đúng không!”Vừa dứt lời, đôi mắt cô đã rưng rưng.PhóNgự Phong nghe thấy giọng nói của cô không đúng, thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn liền thấy Ôn Lương quay lưng về phíamình, đôi vai nhỏ co quắp, vô cùng đáng thương.

Chương 66