Tác giả:

“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt…

Chương 67

Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như ÝTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt… Anh nhìn Dịch Phàm đang trốn trong góc, người sau co rúm váo góc và hạ thấp ý thức tồn tại của mình, thấy vậy, Phó Ngự Phong mím môi, trầm giọng nói:“Đừng khóc, vào trong phòng, tôi sẽ giao cho cô.”Ôn Lương không muốn nói chuyện với anh, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô xoay người bước qua xe lăn của Phó Ngự Phong ra khỏi thang máy, trước khi hai người kịp phản ứng, chạynhanh về phòng của mình.Dịch Phàm đẩy Phó Ngự Phong ra, chỉ nghe thấy tiếng “rầm” trên cửa phòng, đóng chặt trước mặt hai người họ.Dịch Phàm rất xấu hổ đẩy Phó Ngự Phong về phía trước, sắc mặt Phó Ngự Phong tối sầm lại, anh để Dịch Phàm đẩy mình ra mở cửa phòng, đẩy anh vào rồi đóng cửa lại.Phó Ngự Phong đứng dậy khỏi xe lăn, đi về phòng và thấy dưới gối có một ổ khóa vàng. Bàn tay của anh rất lớn, có hai ngón taycầm chiếc khóa nhỏ, quan sát chữ “Lương” trên đó, ánh mắt thâm thúy, trầm mặc hồi lâu.Dịch Phàm ngáp dài không chịu nổi, thò đầu ra ngoài thấy Phó Ngự Phong đang quay lưng về phía cửa, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.“Chủ tịch, chuyện ở đây gần như đã giải quyết xong. Ngài nghĩ khi nào thì trở về nước z?”Phó Ngự Phong gập lòng bàn tay, đặt chiếc khóa vàng vào lòng bàn tay, im lặng một lúc rồi nói:“Đi kiểm tra xem khi nàothì ôn Lương về nước. Đổi vé cùng chuyến bay.”Dịch Phàm sững sờ, cảm giác kỳ lạ lại ập đến, cậu lặng lẽ liếc nhìn Phó Ngự Phong, cúi đầu lui ra ngoài.ôn Lương nằm trên giường trằn trọc trở minh không ngủ được, càng nghĩ càng tức giận. Cô không hiểu, rõ ràng hai người đã nói hôn nhân chỉ là một hình thức không can thiệp vào nhau, Phó Ngự Phong lần này đột nhiên chạy vào cuộc sống của cô, xé rách giấc mơ của cô, chèn tayvào tình bạn của cô, khiến cho cô mẫn cảm yêu sót càng thêm yếu ớt khi bị lừa gạt, như vậy rốt cuộc có chỗ nào tốt.Nghĩ đến Khổng Tự Bạch khiến trái tim cô ấm lại, ôn Lương do dự một chút, cầm điện thoại lên bấm vào ô Chat VVeChat của Khổng Tự Bạch, suy nghĩ hồi lâu, mới gửi đến một câu:“Anh Tự Bạch, em xin lỗi. Em không cố ý nói dối anh. Cuộc hôn nhân của em và Phó Ngự Phong rất phức tạp, em không thể nói trong một thời gian. Nhưng trongthâm tâm, em thực sự coianh như một người bạn tốt!”“A Lương, anh biết. Anh cũng chân thành coi em như một người bạn tốt. Anh tôn trọng sự riêng tư của em. Khi nào em muốn nói với em, em có thể nói chuyện đó.”ôn Lương nhìn câu này và hạ quyết tâm:“Không, em không có gì giấu anh cả. Anh Tự Bạch, chiều mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi uống cà phê nhé, em muốn giải thích cho anh hiểu.”

Anh nhìn Dịch Phàm đang trốn trong góc, người sau co rúm váo góc và hạ thấp ý thức tồn tại của mình, thấy vậy, Phó Ngự Phong mím môi, trầm giọng nói:

“Đừng khóc, vào trong phòng, tôi sẽ giao cho cô.”

Ôn Lương không muốn nói chuyện với anh, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô xoay người bước qua xe lăn của Phó Ngự Phong ra khỏi thang máy, trước khi hai người kịp phản ứng, chạy

nhanh về phòng của mình.

Dịch Phàm đẩy Phó Ngự Phong ra, chỉ nghe thấy tiếng “rầm” trên cửa phòng, đóng chặt trước mặt hai người họ.

Dịch Phàm rất xấu hổ đẩy Phó Ngự Phong về phía trước, sắc mặt Phó Ngự Phong tối sầm lại, anh để Dịch Phàm đẩy mình ra mở cửa phòng, đẩy anh vào rồi đóng cửa lại.

Phó Ngự Phong đứng dậy khỏi xe lăn, đi về phòng và thấy dưới gối có một ổ khóa vàng. Bàn tay của anh rất lớn, có hai ngón tay

cầm chiếc khóa nhỏ, quan sát chữ “Lương” trên đó, ánh mắt thâm thúy, trầm mặc hồi lâu.

Dịch Phàm ngáp dài không chịu nổi, thò đầu ra ngoài thấy Phó Ngự Phong đang quay lưng về phía cửa, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.

“Chủ tịch, chuyện ở đây gần như đã giải quyết xong. Ngài nghĩ khi nào thì trở về nước z?”

Phó Ngự Phong gập lòng bàn tay, đặt chiếc khóa vàng vào lòng bàn tay, im lặng một lúc rồi nói:

“Đi kiểm tra xem khi nàothì ôn Lương về nước. Đổi vé cùng chuyến bay.”

Dịch Phàm sững sờ, cảm giác kỳ lạ lại ập đến, cậu lặng lẽ liếc nhìn Phó Ngự Phong, cúi đầu lui ra ngoài.

ôn Lương nằm trên giường trằn trọc trở minh không ngủ được, càng nghĩ càng tức giận. Cô không hiểu, rõ ràng hai người đã nói hôn nhân chỉ là một hình thức không can thiệp vào nhau, Phó Ngự Phong lần này đột nhiên chạy vào cuộc sống của cô, xé rách giấc mơ của cô, chèn tay

vào tình bạn của cô, khiến cho cô mẫn cảm yêu sót càng thêm yếu ớt khi bị lừa gạt, như vậy rốt cuộc có chỗ nào tốt.

Nghĩ đến Khổng Tự Bạch khiến trái tim cô ấm lại, ôn Lương do dự một chút, cầm điện thoại lên bấm vào ô Chat VVeChat của Khổng Tự Bạch, suy nghĩ hồi lâu, mới gửi đến một câu:

“Anh Tự Bạch, em xin lỗi. Em không cố ý nói dối anh. Cuộc hôn nhân của em và Phó Ngự Phong rất phức tạp, em không thể nói trong một thời gian. Nhưng trongthâm tâm, em thực sự coi

anh như một người bạn tốt!”

“A Lương, anh biết. Anh cũng chân thành coi em như một người bạn tốt. Anh tôn trọng sự riêng tư của em. Khi nào em muốn nói với em, em có thể nói chuyện đó.”

ôn Lương nhìn câu này và hạ quyết tâm:

“Không, em không có gì giấu anh cả. Anh Tự Bạch, chiều mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi uống cà phê nhé, em muốn giải thích cho anh hiểu.”

Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như ÝTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt… Anh nhìn Dịch Phàm đang trốn trong góc, người sau co rúm váo góc và hạ thấp ý thức tồn tại của mình, thấy vậy, Phó Ngự Phong mím môi, trầm giọng nói:“Đừng khóc, vào trong phòng, tôi sẽ giao cho cô.”Ôn Lương không muốn nói chuyện với anh, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô xoay người bước qua xe lăn của Phó Ngự Phong ra khỏi thang máy, trước khi hai người kịp phản ứng, chạynhanh về phòng của mình.Dịch Phàm đẩy Phó Ngự Phong ra, chỉ nghe thấy tiếng “rầm” trên cửa phòng, đóng chặt trước mặt hai người họ.Dịch Phàm rất xấu hổ đẩy Phó Ngự Phong về phía trước, sắc mặt Phó Ngự Phong tối sầm lại, anh để Dịch Phàm đẩy mình ra mở cửa phòng, đẩy anh vào rồi đóng cửa lại.Phó Ngự Phong đứng dậy khỏi xe lăn, đi về phòng và thấy dưới gối có một ổ khóa vàng. Bàn tay của anh rất lớn, có hai ngón taycầm chiếc khóa nhỏ, quan sát chữ “Lương” trên đó, ánh mắt thâm thúy, trầm mặc hồi lâu.Dịch Phàm ngáp dài không chịu nổi, thò đầu ra ngoài thấy Phó Ngự Phong đang quay lưng về phía cửa, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.“Chủ tịch, chuyện ở đây gần như đã giải quyết xong. Ngài nghĩ khi nào thì trở về nước z?”Phó Ngự Phong gập lòng bàn tay, đặt chiếc khóa vàng vào lòng bàn tay, im lặng một lúc rồi nói:“Đi kiểm tra xem khi nàothì ôn Lương về nước. Đổi vé cùng chuyến bay.”Dịch Phàm sững sờ, cảm giác kỳ lạ lại ập đến, cậu lặng lẽ liếc nhìn Phó Ngự Phong, cúi đầu lui ra ngoài.ôn Lương nằm trên giường trằn trọc trở minh không ngủ được, càng nghĩ càng tức giận. Cô không hiểu, rõ ràng hai người đã nói hôn nhân chỉ là một hình thức không can thiệp vào nhau, Phó Ngự Phong lần này đột nhiên chạy vào cuộc sống của cô, xé rách giấc mơ của cô, chèn tayvào tình bạn của cô, khiến cho cô mẫn cảm yêu sót càng thêm yếu ớt khi bị lừa gạt, như vậy rốt cuộc có chỗ nào tốt.Nghĩ đến Khổng Tự Bạch khiến trái tim cô ấm lại, ôn Lương do dự một chút, cầm điện thoại lên bấm vào ô Chat VVeChat của Khổng Tự Bạch, suy nghĩ hồi lâu, mới gửi đến một câu:“Anh Tự Bạch, em xin lỗi. Em không cố ý nói dối anh. Cuộc hôn nhân của em và Phó Ngự Phong rất phức tạp, em không thể nói trong một thời gian. Nhưng trongthâm tâm, em thực sự coianh như một người bạn tốt!”“A Lương, anh biết. Anh cũng chân thành coi em như một người bạn tốt. Anh tôn trọng sự riêng tư của em. Khi nào em muốn nói với em, em có thể nói chuyện đó.”ôn Lương nhìn câu này và hạ quyết tâm:“Không, em không có gì giấu anh cả. Anh Tự Bạch, chiều mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi uống cà phê nhé, em muốn giải thích cho anh hiểu.”

Chương 67