Tác giả:

Bệnh viện Nhân Dân số 4, thành phố s, khu vực ngoại thành. Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được. Chỉ cần những bệnh nhân được đưa đến bệnh viện này thì số được đưa ra ngoài rất ít, hầu hết bệnh nhân sẽ ờ trong đó cho đến khi chết. Vì sao, vì đây là viện tâm thần. Các bức tường bốn phía xây còn cao hơn cả tường ở nhà tù, phòng trừ bệnh nhân chạy trốn nên thiết kế bảo đảm hơn cả nhà tù. Bất kỳ người bệnh tâm thần nào được gửi đến thậm chí sẽ không có cơ hội trốn thoát trừ khi một thành viên trong gia muốn đón vê. Bệnh viện đặc biệt này đã tồn tại ờ thành phố s đã rất nhiều năm rồi, vô số bệnh nhân bị đưa vào đây, cuối cùng thì bị khiêng ra ngoài, một khi bước vào rồi bước ra, chính là một đời. An Chi Tố đã sống ở đó năm năm, những cảnh như thế này, đã nhìn thấy đến mức tê liệt rồi. Nhưng cô luôn biết rằng cô nhất định có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ…

Chương 21: Chương 21

Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhBệnh viện Nhân Dân số 4, thành phố s, khu vực ngoại thành. Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được. Chỉ cần những bệnh nhân được đưa đến bệnh viện này thì số được đưa ra ngoài rất ít, hầu hết bệnh nhân sẽ ờ trong đó cho đến khi chết. Vì sao, vì đây là viện tâm thần. Các bức tường bốn phía xây còn cao hơn cả tường ở nhà tù, phòng trừ bệnh nhân chạy trốn nên thiết kế bảo đảm hơn cả nhà tù. Bất kỳ người bệnh tâm thần nào được gửi đến thậm chí sẽ không có cơ hội trốn thoát trừ khi một thành viên trong gia muốn đón vê. Bệnh viện đặc biệt này đã tồn tại ờ thành phố s đã rất nhiều năm rồi, vô số bệnh nhân bị đưa vào đây, cuối cùng thì bị khiêng ra ngoài, một khi bước vào rồi bước ra, chính là một đời. An Chi Tố đã sống ở đó năm năm, những cảnh như thế này, đã nhìn thấy đến mức tê liệt rồi. Nhưng cô luôn biết rằng cô nhất định có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ… Cô bị ngược đãi trong bệnh viện tâm thần năm năm, dường như chưa được ăn qua một miếng thịt nào.Bây giờ cuối cùng cũng ra ngoài rồi, cô nhìn thấy thịt còn vui hơn thấy cha ruột.Diệp Minh Hạo thong thả ăn cơm, chỉ thấy cô ăn mỗi thịt, còn rau xanh đến một sợi cũng thèm ngó đến, cả một đĩa thịt kho tàu loáng cái đã gần hết.An Chi Tố làm ra vẻ sùng bái, khoa trương nói: “Đại thần xin hãy nhận một lạy của tôi.Từ nhỏ đến lớn đến một chậu cây xanh tôi cũng chưa từng trồng qua.”Diệp Minh Hạo: …“Cái nhà kính kia to như thế, anh dùng một nửa không gian để trồng hoa, nửa còn lại anh định dùng làm gì?” – An Chi Tố cảm thấy mình nịnh hót đủ rồi nên cười mỉm chi hỏi anh.Diệp Minh Hạo híp mắt nhìn cô: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”An Chi Tố xấu hổ…“Hờ hờ, tôi có thể dùng nửa còn lại của nhà kính để làm phòng làm việc không? Tôi quá thích cá nhà kính đó rồi.” – An Chi Tố mong đợi nói.“Tuỳ em.” – Diệp Minh Hạo đáp ngắn gọn, dừng lại một chút rồi bồ sung nói: “Em là nữ chủ nhân của cái nhà này, sau này muốn thiết kế cái gì trong nhà không cần phải trưng cầu ý kiến của tôi.”An Chi Tố vui mừng không thôi, tinh thần hưng phấn nói: “Vậytrưa nay tôi sẽ đi mua đồ để thiết kế phòng, tôi đã nhịn không được muốn có ngay một cái phòng làm việc rồi.”“Em liệt kê đơn đi để tôi bảo lão Cửu đi.” – Diệp Minh Hạo nói thẳng.“Không không không, tôi muốn tự đi mua.” – An Chi Tố không muốn sai người khác.Diệp Minh Hạo cũng không nói gì nữa, ừm một tiếng: “Vậy đẻ lão Cửu đi chung với em, chiều tôi phải đến công ty.”“Anh đi đi, anh cứ bận việc của mình đi, không cần lo cho tôi.” -An Chi Tố gật đầu như giã tỏi, trông rất ngoan ngoãn.Vì thế vào buổi trưa hai vợ chồng liền mỗi người tự bận việc của mình.Lão Cửu đưa Diệp Minh Hạo đến công ty sau đó dắt An Chi Tố đi đến nơi bán vật liệu trang trí phòng.An Chi Tố lượn vài vòng to trong trung tâm rồi tiêu tiền như nước, số tiền cô dùng đều lấy từ két sắt, cô vốn dĩ không phải là mộtngười kiêu căng vì thế số tiền nhỏ này cô chắc chắn không ngại ngùng mà sử dụng.Sau khi mua hết một xe vật liệu, An Chi Tố về đến nhà ngay cả nước cũng không kịp uống liền kéo theo lão Cửu giúp cô thiết kế nhà kính.Cô đem những chậu hoa kia sắp xếp lại từ đầu khiến chúng trở nên thu hút hơn.Sau đó cô tận dụng lại một nửa không gian trong nhà kính để bố trí thành một phòng làm việc hoàn hảo, mãi đến giờ ăn tối mớihoàn thành xong.Diệp Minh Hạo gọi điện về báo với cô tối nay anh phải đi xã giao không thể về ăn cơm.Anh sắp xếp người gửi cơm cho cô, cuối cùng không biết có phải anh cố ý hay không mà đưa đến ba món một canh và hai món rau, một đĩa kia có thịt nhưng lại có thêm một nửa là rau ở bên trong.An Chi Tố bận cả một buổi chiều đã sớm đói meo rồi, nửa đĩa thịt kia vốn dĩ không đủ với cô nên cuối cùng cô vẫn là uỷ khúc mà ăn hết nửa đĩa rau.Cô uất ức ở trong lòng thầm mắng Diệp Minh Hạo là quỷ ích kỷ không cho cô ăn thịt.Vì lí do này mà An Chi Tố đã đi trưng cầu ý kiến lật sư Tống Giai Nhân, hỏi cô trong hôn nhân mà người chồng không cho vợ ăn thịt thì có tính là bạo lực gia đình không.Tống Giai Nhân hồi đáp cô ba chữ: Tính em gái cậu!An Chi Tố chết tâm rồi nên đành phải uất ức chạy đi tắm..

Cô bị ngược đãi trong bệnh viện tâm thần năm năm, dường như chưa được ăn qua một miếng thịt nào.

Bây giờ cuối cùng cũng ra ngoài rồi, cô nhìn thấy thịt còn vui hơn thấy cha ruột.

Diệp Minh Hạo thong thả ăn cơm, chỉ thấy cô ăn mỗi thịt, còn rau xanh đến một sợi cũng thèm ngó đến, cả một đĩa thịt kho tàu loáng cái đã gần hết.

An Chi Tố làm ra vẻ sùng bái, khoa trương nói: “Đại thần xin hãy nhận một lạy của tôi.

Từ nhỏ đến lớn đến một chậu cây xanh tôi cũng chưa từng trồng qua.

Diệp Minh Hạo: …

“Cái nhà kính kia to như thế, anh dùng một nửa không gian để trồng hoa, nửa còn lại anh định dùng làm gì?” – An Chi Tố cảm thấy mình nịnh hót đủ rồi nên cười mỉm chi hỏi anh.

Diệp Minh Hạo híp mắt nhìn cô: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.

An Chi Tố xấu hổ…

“Hờ hờ, tôi có thể dùng nửa còn lại của nhà kính để làm phòng làm việc không? Tôi quá thích cá nhà kính đó rồi.

” – An Chi Tố mong đợi nói.

“Tuỳ em.

” – Diệp Minh Hạo đáp ngắn gọn, dừng lại một chút rồi bồ sung nói: “Em là nữ chủ nhân của cái nhà này, sau này muốn thiết kế cái gì trong nhà không cần phải trưng cầu ý kiến của tôi.

An Chi Tố vui mừng không thôi, tinh thần hưng phấn nói: “Vậy

trưa nay tôi sẽ đi mua đồ để thiết kế phòng, tôi đã nhịn không được muốn có ngay một cái phòng làm việc rồi.

“Em liệt kê đơn đi để tôi bảo lão Cửu đi.

” – Diệp Minh Hạo nói thẳng.

“Không không không, tôi muốn tự đi mua.

” – An Chi Tố không muốn sai người khác.

Diệp Minh Hạo cũng không nói gì nữa, ừm một tiếng: “Vậy đẻ lão Cửu đi chung với em, chiều tôi phải đến công ty.

“Anh đi đi, anh cứ bận việc của mình đi, không cần lo cho tôi.

” -An Chi Tố gật đầu như giã tỏi, trông rất ngoan ngoãn.

Vì thế vào buổi trưa hai vợ chồng liền mỗi người tự bận việc của mình.

Lão Cửu đưa Diệp Minh Hạo đến công ty sau đó dắt An Chi Tố đi đến nơi bán vật liệu trang trí phòng.

An Chi Tố lượn vài vòng to trong trung tâm rồi tiêu tiền như nước, số tiền cô dùng đều lấy từ két sắt, cô vốn dĩ không phải là một

người kiêu căng vì thế số tiền nhỏ này cô chắc chắn không ngại ngùng mà sử dụng.

Sau khi mua hết một xe vật liệu, An Chi Tố về đến nhà ngay cả nước cũng không kịp uống liền kéo theo lão Cửu giúp cô thiết kế nhà kính.

Cô đem những chậu hoa kia sắp xếp lại từ đầu khiến chúng trở nên thu hút hơn.

Sau đó cô tận dụng lại một nửa không gian trong nhà kính để bố trí thành một phòng làm việc hoàn hảo, mãi đến giờ ăn tối mới

hoàn thành xong.

Diệp Minh Hạo gọi điện về báo với cô tối nay anh phải đi xã giao không thể về ăn cơm.

Anh sắp xếp người gửi cơm cho cô, cuối cùng không biết có phải anh cố ý hay không mà đưa đến ba món một canh và hai món rau, một đĩa kia có thịt nhưng lại có thêm một nửa là rau ở bên trong.

An Chi Tố bận cả một buổi chiều đã sớm đói meo rồi, nửa đĩa thịt kia vốn dĩ không đủ với cô nên cuối cùng cô vẫn là uỷ khúc mà ăn hết nửa đĩa rau.

Cô uất ức ở trong lòng thầm mắng Diệp Minh Hạo là quỷ ích kỷ không cho cô ăn thịt.

Vì lí do này mà An Chi Tố đã đi trưng cầu ý kiến lật sư Tống Giai Nhân, hỏi cô trong hôn nhân mà người chồng không cho vợ ăn thịt thì có tính là bạo lực gia đình không.

Tống Giai Nhân hồi đáp cô ba chữ: Tính em gái cậu!

An Chi Tố chết tâm rồi nên đành phải uất ức chạy đi tắm.

.

Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhBệnh viện Nhân Dân số 4, thành phố s, khu vực ngoại thành. Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được. Chỉ cần những bệnh nhân được đưa đến bệnh viện này thì số được đưa ra ngoài rất ít, hầu hết bệnh nhân sẽ ờ trong đó cho đến khi chết. Vì sao, vì đây là viện tâm thần. Các bức tường bốn phía xây còn cao hơn cả tường ở nhà tù, phòng trừ bệnh nhân chạy trốn nên thiết kế bảo đảm hơn cả nhà tù. Bất kỳ người bệnh tâm thần nào được gửi đến thậm chí sẽ không có cơ hội trốn thoát trừ khi một thành viên trong gia muốn đón vê. Bệnh viện đặc biệt này đã tồn tại ờ thành phố s đã rất nhiều năm rồi, vô số bệnh nhân bị đưa vào đây, cuối cùng thì bị khiêng ra ngoài, một khi bước vào rồi bước ra, chính là một đời. An Chi Tố đã sống ở đó năm năm, những cảnh như thế này, đã nhìn thấy đến mức tê liệt rồi. Nhưng cô luôn biết rằng cô nhất định có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ… Cô bị ngược đãi trong bệnh viện tâm thần năm năm, dường như chưa được ăn qua một miếng thịt nào.Bây giờ cuối cùng cũng ra ngoài rồi, cô nhìn thấy thịt còn vui hơn thấy cha ruột.Diệp Minh Hạo thong thả ăn cơm, chỉ thấy cô ăn mỗi thịt, còn rau xanh đến một sợi cũng thèm ngó đến, cả một đĩa thịt kho tàu loáng cái đã gần hết.An Chi Tố làm ra vẻ sùng bái, khoa trương nói: “Đại thần xin hãy nhận một lạy của tôi.Từ nhỏ đến lớn đến một chậu cây xanh tôi cũng chưa từng trồng qua.”Diệp Minh Hạo: …“Cái nhà kính kia to như thế, anh dùng một nửa không gian để trồng hoa, nửa còn lại anh định dùng làm gì?” – An Chi Tố cảm thấy mình nịnh hót đủ rồi nên cười mỉm chi hỏi anh.Diệp Minh Hạo híp mắt nhìn cô: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”An Chi Tố xấu hổ…“Hờ hờ, tôi có thể dùng nửa còn lại của nhà kính để làm phòng làm việc không? Tôi quá thích cá nhà kính đó rồi.” – An Chi Tố mong đợi nói.“Tuỳ em.” – Diệp Minh Hạo đáp ngắn gọn, dừng lại một chút rồi bồ sung nói: “Em là nữ chủ nhân của cái nhà này, sau này muốn thiết kế cái gì trong nhà không cần phải trưng cầu ý kiến của tôi.”An Chi Tố vui mừng không thôi, tinh thần hưng phấn nói: “Vậytrưa nay tôi sẽ đi mua đồ để thiết kế phòng, tôi đã nhịn không được muốn có ngay một cái phòng làm việc rồi.”“Em liệt kê đơn đi để tôi bảo lão Cửu đi.” – Diệp Minh Hạo nói thẳng.“Không không không, tôi muốn tự đi mua.” – An Chi Tố không muốn sai người khác.Diệp Minh Hạo cũng không nói gì nữa, ừm một tiếng: “Vậy đẻ lão Cửu đi chung với em, chiều tôi phải đến công ty.”“Anh đi đi, anh cứ bận việc của mình đi, không cần lo cho tôi.” -An Chi Tố gật đầu như giã tỏi, trông rất ngoan ngoãn.Vì thế vào buổi trưa hai vợ chồng liền mỗi người tự bận việc của mình.Lão Cửu đưa Diệp Minh Hạo đến công ty sau đó dắt An Chi Tố đi đến nơi bán vật liệu trang trí phòng.An Chi Tố lượn vài vòng to trong trung tâm rồi tiêu tiền như nước, số tiền cô dùng đều lấy từ két sắt, cô vốn dĩ không phải là mộtngười kiêu căng vì thế số tiền nhỏ này cô chắc chắn không ngại ngùng mà sử dụng.Sau khi mua hết một xe vật liệu, An Chi Tố về đến nhà ngay cả nước cũng không kịp uống liền kéo theo lão Cửu giúp cô thiết kế nhà kính.Cô đem những chậu hoa kia sắp xếp lại từ đầu khiến chúng trở nên thu hút hơn.Sau đó cô tận dụng lại một nửa không gian trong nhà kính để bố trí thành một phòng làm việc hoàn hảo, mãi đến giờ ăn tối mớihoàn thành xong.Diệp Minh Hạo gọi điện về báo với cô tối nay anh phải đi xã giao không thể về ăn cơm.Anh sắp xếp người gửi cơm cho cô, cuối cùng không biết có phải anh cố ý hay không mà đưa đến ba món một canh và hai món rau, một đĩa kia có thịt nhưng lại có thêm một nửa là rau ở bên trong.An Chi Tố bận cả một buổi chiều đã sớm đói meo rồi, nửa đĩa thịt kia vốn dĩ không đủ với cô nên cuối cùng cô vẫn là uỷ khúc mà ăn hết nửa đĩa rau.Cô uất ức ở trong lòng thầm mắng Diệp Minh Hạo là quỷ ích kỷ không cho cô ăn thịt.Vì lí do này mà An Chi Tố đã đi trưng cầu ý kiến lật sư Tống Giai Nhân, hỏi cô trong hôn nhân mà người chồng không cho vợ ăn thịt thì có tính là bạo lực gia đình không.Tống Giai Nhân hồi đáp cô ba chữ: Tính em gái cậu!An Chi Tố chết tâm rồi nên đành phải uất ức chạy đi tắm..

Chương 21: Chương 21