Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 160: Những thứ cần bảo vệ

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… " Nàng ấy đã nghỉ ngơi rồi. Đa tạ Tâm Luyến đại nhân quan tâm!"Hắn vẫn cười hiền từ.Nhưng nụ cười lại đủ làm ớn lạnh kẻ khác...Chu La Kì tính tình thẳng thắn, bản thân hắn cũng không thích vòng vo, nói giảm nói tránh như Trương Tâm Luyến. Hắn cùng Tôn Hữu Thiên đồng lòng." Bây giờ sống chết đồ đệ của ngài, ngài không bận tâm ư?"Và cả hai đều nhìn nhau...Có chút mắc cười.Vương Dạ Nguyệt giới thiệu Tôn Hữu Thiên làm bằng hữu với Chu La Kì quả là quyết định đúng. Tính cách bọn họ giống nhau y hệt." Các vị đã lo cho Nguyệt Nhi thay ta, ta cần thiết sao?"" Ngài!"- Trương Tâm Luyến tức giận, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay đập xuống bàn.Đôi mắt Mặc Ảnh vẫn chẳng hề lung lay...Hắn lại trở nên vô tình thế sao?Huynh đệ lúc trước của ta....lại thay đổi đến mức ta không nhận ra được nữa.Huyền Chi Tử nhìn hắn, quá đỗi thất vọng.Hắn bình thãn như vậy cũng có cái lí của nó.Lúc trước, Bạch Cố Vương đã từng đến thăm hỏi hắn. Hắn cũng biết rằng đó là sự cảnh cáo nhẹ vì đã làm Vương Dạ Nguyệt đau lòng.Hắn tin Bạch Cố Vương sẽ bảo vệ nàng ta...Nếu Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện, thì bây giờ mạng hắn chắc gì đã còn." Trương Tâm Luyến đại nhân rất hận ta đúng chứ?"Hắn bình thãn như không.Bầu không khí lúc này căng thẳng đến đứt cả dây...Trương Tâm Luyến phì cười, sắc mặt hắn lạnh tanh." Đúng vậy. Ta rất muốn một đao gϊếŧ ngươi..."" Tuy nhiên, gϊếŧ ngươi rồi thì nàng ấy sẽ buồn lắm!"KhựngBàn tay Mặc Ảnh dừng lại.Trong đôi mắt ấy có chút chấn động." Ngươi chết rồi sẽ có kẻ buồn lắm!"Câu nói của Bạch Cố Vương đêm hôm đó nhanh chóng lướt qua đầu hắn. Hai người này suy nghĩ lại giống nhau đến lạ...Suy cho cùng....chúng ta đều có những thứ cần phải bảo vệ mà thôi.""Thế là cuộc nói chuyện đi đến hồi kết.Trương Tâm Luyến và Chu La Kì đành trở về tay không.Riêng Tôn Hữu Thiên hắn bảo bản thân có việc cần phải giải quyết, sẽ lâu lắm mới trở lại, nên đành tách ra...Hoàng thượng đã cho mật thám đi dò la tin tức của Vương Dạ Nguyệt ở khắp Phong Liên Quốc này, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.Tức nàng ấy đã không còn ở đây nữa rồi...Lúc trước, ta và nàng ấy đã cùng cứu Liên Mỹ Lâm, một cô bé ma thuật sư với khả năng hồi phục, bị đám người Hắc Sát bắt đi...Bây giờ cũng có thể...Nàng ấy đang ở Nghiên Dương Quốc cũng không chừng!

" Nàng ấy đã nghỉ ngơi rồi. Đa tạ Tâm Luyến đại nhân quan tâm!"

Hắn vẫn cười hiền từ.

Nhưng nụ cười lại đủ làm ớn lạnh kẻ khác...

Chu La Kì tính tình thẳng thắn, bản thân hắn cũng không thích vòng vo, nói giảm nói tránh như Trương Tâm Luyến. Hắn cùng Tôn Hữu Thiên đồng lòng.

" Bây giờ sống chết đồ đệ của ngài, ngài không bận tâm ư?"

Và cả hai đều nhìn nhau...

Có chút mắc cười.

Vương Dạ Nguyệt giới thiệu Tôn Hữu Thiên làm bằng hữu với Chu La Kì quả là quyết định đúng. Tính cách bọn họ giống nhau y hệt.

" Các vị đã lo cho Nguyệt Nhi thay ta, ta cần thiết sao?"

" Ngài!"- Trương Tâm Luyến tức giận, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay đập xuống bàn.

Đôi mắt Mặc Ảnh vẫn chẳng hề lung lay...

Hắn lại trở nên vô tình thế sao?

Huynh đệ lúc trước của ta....lại thay đổi đến mức ta không nhận ra được nữa.

Huyền Chi Tử nhìn hắn, quá đỗi thất vọng.

Hắn bình thãn như vậy cũng có cái lí của nó.

Lúc trước, Bạch Cố Vương đã từng đến thăm hỏi hắn. Hắn cũng biết rằng đó là sự cảnh cáo nhẹ vì đã làm Vương Dạ Nguyệt đau lòng.

Hắn tin Bạch Cố Vương sẽ bảo vệ nàng ta...

Nếu Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện, thì bây giờ mạng hắn chắc gì đã còn.

" Trương Tâm Luyến đại nhân rất hận ta đúng chứ?"

Hắn bình thãn như không.

Bầu không khí lúc này căng thẳng đến đứt cả dây...

Trương Tâm Luyến phì cười, sắc mặt hắn lạnh tanh.

" Đúng vậy. Ta rất muốn một đao gϊếŧ ngươi..."

" Tuy nhiên, gϊếŧ ngươi rồi thì nàng ấy sẽ buồn lắm!"

Khựng

Bàn tay Mặc Ảnh dừng lại.

Trong đôi mắt ấy có chút chấn động.

" Ngươi chết rồi sẽ có kẻ buồn lắm!"

Câu nói của Bạch Cố Vương đêm hôm đó nhanh chóng lướt qua đầu hắn. Hai người này suy nghĩ lại giống nhau đến lạ...

Suy cho cùng....chúng ta đều có những thứ cần phải bảo vệ mà thôi.

"

"

Thế là cuộc nói chuyện đi đến hồi kết.

Trương Tâm Luyến và Chu La Kì đành trở về tay không.

Riêng Tôn Hữu Thiên hắn bảo bản thân có việc cần phải giải quyết, sẽ lâu lắm mới trở lại, nên đành tách ra...

Hoàng thượng đã cho mật thám đi dò la tin tức của Vương Dạ Nguyệt ở khắp Phong Liên Quốc này, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.

Tức nàng ấy đã không còn ở đây nữa rồi...

Lúc trước, ta và nàng ấy đã cùng cứu Liên Mỹ Lâm, một cô bé ma thuật sư với khả năng hồi phục, bị đám người Hắc Sát bắt đi...

Bây giờ cũng có thể...

Nàng ấy đang ở Nghiên Dương Quốc cũng không chừng!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… " Nàng ấy đã nghỉ ngơi rồi. Đa tạ Tâm Luyến đại nhân quan tâm!"Hắn vẫn cười hiền từ.Nhưng nụ cười lại đủ làm ớn lạnh kẻ khác...Chu La Kì tính tình thẳng thắn, bản thân hắn cũng không thích vòng vo, nói giảm nói tránh như Trương Tâm Luyến. Hắn cùng Tôn Hữu Thiên đồng lòng." Bây giờ sống chết đồ đệ của ngài, ngài không bận tâm ư?"Và cả hai đều nhìn nhau...Có chút mắc cười.Vương Dạ Nguyệt giới thiệu Tôn Hữu Thiên làm bằng hữu với Chu La Kì quả là quyết định đúng. Tính cách bọn họ giống nhau y hệt." Các vị đã lo cho Nguyệt Nhi thay ta, ta cần thiết sao?"" Ngài!"- Trương Tâm Luyến tức giận, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay đập xuống bàn.Đôi mắt Mặc Ảnh vẫn chẳng hề lung lay...Hắn lại trở nên vô tình thế sao?Huynh đệ lúc trước của ta....lại thay đổi đến mức ta không nhận ra được nữa.Huyền Chi Tử nhìn hắn, quá đỗi thất vọng.Hắn bình thãn như vậy cũng có cái lí của nó.Lúc trước, Bạch Cố Vương đã từng đến thăm hỏi hắn. Hắn cũng biết rằng đó là sự cảnh cáo nhẹ vì đã làm Vương Dạ Nguyệt đau lòng.Hắn tin Bạch Cố Vương sẽ bảo vệ nàng ta...Nếu Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện, thì bây giờ mạng hắn chắc gì đã còn." Trương Tâm Luyến đại nhân rất hận ta đúng chứ?"Hắn bình thãn như không.Bầu không khí lúc này căng thẳng đến đứt cả dây...Trương Tâm Luyến phì cười, sắc mặt hắn lạnh tanh." Đúng vậy. Ta rất muốn một đao gϊếŧ ngươi..."" Tuy nhiên, gϊếŧ ngươi rồi thì nàng ấy sẽ buồn lắm!"KhựngBàn tay Mặc Ảnh dừng lại.Trong đôi mắt ấy có chút chấn động." Ngươi chết rồi sẽ có kẻ buồn lắm!"Câu nói của Bạch Cố Vương đêm hôm đó nhanh chóng lướt qua đầu hắn. Hai người này suy nghĩ lại giống nhau đến lạ...Suy cho cùng....chúng ta đều có những thứ cần phải bảo vệ mà thôi.""Thế là cuộc nói chuyện đi đến hồi kết.Trương Tâm Luyến và Chu La Kì đành trở về tay không.Riêng Tôn Hữu Thiên hắn bảo bản thân có việc cần phải giải quyết, sẽ lâu lắm mới trở lại, nên đành tách ra...Hoàng thượng đã cho mật thám đi dò la tin tức của Vương Dạ Nguyệt ở khắp Phong Liên Quốc này, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.Tức nàng ấy đã không còn ở đây nữa rồi...Lúc trước, ta và nàng ấy đã cùng cứu Liên Mỹ Lâm, một cô bé ma thuật sư với khả năng hồi phục, bị đám người Hắc Sát bắt đi...Bây giờ cũng có thể...Nàng ấy đang ở Nghiên Dương Quốc cũng không chừng!

Chương 160: Những thứ cần bảo vệ