Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 161: Trở thành quái vật

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Đêm hôm ấyNghiên Dương Quốc.Bầu trời đêm nay lại dễ dàng thấy rõ sự lấp lánh của các vì sao. Tuy mây dày đã che đi một phần của mặt trăng, nhưng ánh sáng của nó vẫn đủ chiếu rõ mặt đất nơi nàng ta đang đứng." Dạ Nguyệt, cũng một tuần kể từ ngày ngươi rời khỏi triều đình. Luyện mãi Yêu Hồn Trận và Kiệt Sinh Đòn không làm ngươi chán sao!"Hắc Khuyển ngán ngẩm nhìn nàng ta, miệng thì nhai ngấu nghiến cánh gà nàng ta vừa mua cho." Nhờ chăm chỉ như vậy, uy lực của hai chiêu thức này đã tăng lên khá nhiều..."Vương Dạ Nguyệt ngồi tựa thân vào gốc cây, lấy khăn lau mồ hôi.Nàng ta đã tập không nghỉ từ sáng đến giờ." Bọn Hắc Sát này không hiểu sao mấy ngày nay cứ liên tục truy sát ngươi. Vừa giải quyết xong một đám thì y như rằng hôm sau một đám khác kéo đến..."Nha đầu ngươi không những được trai vây quanh mà đến kẻ thù cũng thế a...Đời đúng là công bằng!]Vương Dạ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nàng ta cùng Hắc Khuyển đi sâu vào khu rừng, nơi có dòng sông lớn để lấy nước.Cuộc sống hoang dã này đã bám lấy ta một tuần rồi!Dạ Nguyệt ngươi có muốn thành người rừng thì cũng đừng có lôi ta vào!Nàng ta nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hắc Khuyển mà bật cười, cốc đầu hắn một phát." Ngươi bảo không sống ở đây thì quay về nơi nào?"ChậtTiểu nha đầu này nói cũng đúng.Bây giờ nàng ta chẳng còn nơi để quay về nữa rồi...Hành trình tiếp theo của nha đầu là hướng đến Động Kha Nguyệt và tìm hiểu thêm về Phi Điểu Tam Hội và mục đích hoạt động của chúng.Quay về Phong Liên Quốc lúc này không phải là bỏ cuộc giữa chừng rồi sao?Vương Dạ Nguyệt đưa tay lấy nước vào bình, sẵn dùng nước rữa mặt. Nàng ta nhìn đôi mắt vô hồn của mình phản chiếu qua mặt nước mà nhếch môi.Kể từ khi nào ta lại trở thành một tên quái vật thực sự rồi...

...

Đêm hôm ấy

Nghiên Dương Quốc.

Bầu trời đêm nay lại dễ dàng thấy rõ sự lấp lánh của các vì sao. Tuy mây dày đã che đi một phần của mặt trăng, nhưng ánh sáng của nó vẫn đủ chiếu rõ mặt đất nơi nàng ta đang đứng.

" Dạ Nguyệt, cũng một tuần kể từ ngày ngươi rời khỏi triều đình. Luyện mãi Yêu Hồn Trận và Kiệt Sinh Đòn không làm ngươi chán sao!"

Hắc Khuyển ngán ngẩm nhìn nàng ta, miệng thì nhai ngấu nghiến cánh gà nàng ta vừa mua cho.

" Nhờ chăm chỉ như vậy, uy lực của hai chiêu thức này đã tăng lên khá nhiều..."

Vương Dạ Nguyệt ngồi tựa thân vào gốc cây, lấy khăn lau mồ hôi.

Nàng ta đã tập không nghỉ từ sáng đến giờ.

" Bọn Hắc Sát này không hiểu sao mấy ngày nay cứ liên tục truy sát ngươi. Vừa giải quyết xong một đám thì y như rằng hôm sau một đám khác kéo đến..."

Nha đầu ngươi không những được trai vây quanh mà đến kẻ thù cũng thế a...

Đời đúng là công bằng!]

Vương Dạ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nàng ta cùng Hắc Khuyển đi sâu vào khu rừng, nơi có dòng sông lớn để lấy nước.

Cuộc sống hoang dã này đã bám lấy ta một tuần rồi!

Dạ Nguyệt ngươi có muốn thành người rừng thì cũng đừng có lôi ta vào!

Nàng ta nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hắc Khuyển mà bật cười, cốc đầu hắn một phát.

" Ngươi bảo không sống ở đây thì quay về nơi nào?"

Chật

Tiểu nha đầu này nói cũng đúng.

Bây giờ nàng ta chẳng còn nơi để quay về nữa rồi...

Hành trình tiếp theo của nha đầu là hướng đến Động Kha Nguyệt và tìm hiểu thêm về Phi Điểu Tam Hội và mục đích hoạt động của chúng.

Quay về Phong Liên Quốc lúc này không phải là bỏ cuộc giữa chừng rồi sao?

Vương Dạ Nguyệt đưa tay lấy nước vào bình, sẵn dùng nước rữa mặt. Nàng ta nhìn đôi mắt vô hồn của mình phản chiếu qua mặt nước mà nhếch môi.

Kể từ khi nào ta lại trở thành một tên quái vật thực sự rồi...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Đêm hôm ấyNghiên Dương Quốc.Bầu trời đêm nay lại dễ dàng thấy rõ sự lấp lánh của các vì sao. Tuy mây dày đã che đi một phần của mặt trăng, nhưng ánh sáng của nó vẫn đủ chiếu rõ mặt đất nơi nàng ta đang đứng." Dạ Nguyệt, cũng một tuần kể từ ngày ngươi rời khỏi triều đình. Luyện mãi Yêu Hồn Trận và Kiệt Sinh Đòn không làm ngươi chán sao!"Hắc Khuyển ngán ngẩm nhìn nàng ta, miệng thì nhai ngấu nghiến cánh gà nàng ta vừa mua cho." Nhờ chăm chỉ như vậy, uy lực của hai chiêu thức này đã tăng lên khá nhiều..."Vương Dạ Nguyệt ngồi tựa thân vào gốc cây, lấy khăn lau mồ hôi.Nàng ta đã tập không nghỉ từ sáng đến giờ." Bọn Hắc Sát này không hiểu sao mấy ngày nay cứ liên tục truy sát ngươi. Vừa giải quyết xong một đám thì y như rằng hôm sau một đám khác kéo đến..."Nha đầu ngươi không những được trai vây quanh mà đến kẻ thù cũng thế a...Đời đúng là công bằng!]Vương Dạ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nàng ta cùng Hắc Khuyển đi sâu vào khu rừng, nơi có dòng sông lớn để lấy nước.Cuộc sống hoang dã này đã bám lấy ta một tuần rồi!Dạ Nguyệt ngươi có muốn thành người rừng thì cũng đừng có lôi ta vào!Nàng ta nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hắc Khuyển mà bật cười, cốc đầu hắn một phát." Ngươi bảo không sống ở đây thì quay về nơi nào?"ChậtTiểu nha đầu này nói cũng đúng.Bây giờ nàng ta chẳng còn nơi để quay về nữa rồi...Hành trình tiếp theo của nha đầu là hướng đến Động Kha Nguyệt và tìm hiểu thêm về Phi Điểu Tam Hội và mục đích hoạt động của chúng.Quay về Phong Liên Quốc lúc này không phải là bỏ cuộc giữa chừng rồi sao?Vương Dạ Nguyệt đưa tay lấy nước vào bình, sẵn dùng nước rữa mặt. Nàng ta nhìn đôi mắt vô hồn của mình phản chiếu qua mặt nước mà nhếch môi.Kể từ khi nào ta lại trở thành một tên quái vật thực sự rồi...

Chương 161: Trở thành quái vật