Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 4 - Chương 127: Buộc Nàng Ra Tay
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì?Để cho nàng chọn trước, đó rõ ràng không phải là muốn cho những nữ nhân này hận nàng sao?“Vương gia, ngươi nói cũng quá khách khí. Việc chọn đồ trước cũng không thể tới lượt Lộ Nhi, hay là để cho các nàng. . . . . .”Lời còn chưa dứt, Hiên Vương trừng mắt, Lộ Nhi bị dọa sợ đến nỗi vội vàng im miệng, nhưng vẫn cố chấp không đi chọn đồ. . . . . .Bên trong phòng bỗng nhiên yên lặng đến dọa người, những nữ nhân kia cũng không dám nói lời nào các nàng chỉ cúi đầu, thậm chí nhìn Hiên Vương một cái cũng không dám.Hiên Vương vuốt vuốt cái ly trong tay, chợt buông lỏng tay, cái ly liền rơi xuống đất, keng một tiếng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. . . . . .“Chuquản gia, mang ra, vứt đi. . . . . .”Không chọn sao? Có thể, vậy thì vửt đi!Dù sao về điểm này, hắn cũng không quan tâm.“Vương gia, ngươi. . . . . .”Vứt? Trong đầu đã hiểu được ý tứ này, Lộ Nhi cực kỳ tức giận.Vương gia dã man, tại sao muốn bức bách nàng như vậy chứ?Nàng chỉ là nói để cho bọn họ chọn trước . . . . .Nhưng hắn lại muốn vứt đi?“Đợi đã, ta chọn!”Hừ, đùa giỡn ta như vậy, ngươi rất vui vẻ sao?Muốn để những nữ nhân này đối phó ta, ngươi chỉ cần nói rõ là tốt rồi, làm sao phải phí sức làm những chuyện thế này?Hai gã sai vặt tiến vào, thân thể rõ ràng dừng một chút nhưng Vương gia không nói gì, bọn họ cũng không dám dừng lại.“Dừng lại, không thấy Lộ Nhi nói muốn chọn đồ sao? Đi ra ngoài!”Hắn khoát khoát tay, gã sai vặt vội vàng lui ra ngoài. Lộ Nhi thở dài, cố gắng không để ý tới đôi mắt hung dữ như sói.“Tốt lắm, ta chọn xong rồi. . . . . .”Bên trong rương cũng chỉ là một vài đồ trang sức, Lộ Nhi chỉ lấy một sợi dây chuyền, dù sao nàng cũng rất ít đeo, trở về vứt vào phòng là được. . . . . .Tuy nhiên sau này có cơ hội được ra khỏi phủ, nếu như thật sự không có lộ phí, những thứ này nếu như có thể mang theo, nàng cũng không ngại bán đi lấy tiền.
Lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì?
Để cho nàng chọn trước, đó rõ ràng không phải là muốn cho những nữ nhân này hận nàng sao?
“Vương gia, ngươi nói cũng quá khách khí. Việc chọn đồ trước cũng không thể tới lượt Lộ Nhi, hay là để cho các nàng. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Hiên Vương trừng mắt, Lộ Nhi bị dọa sợ đến nỗi vội vàng im miệng, nhưng vẫn cố chấp không đi chọn đồ. . . . . .
Bên trong phòng bỗng nhiên yên lặng đến dọa người, những nữ nhân kia cũng không dám nói lời nào các nàng chỉ cúi đầu, thậm chí nhìn Hiên Vương một cái cũng không dám.
Hiên Vương vuốt vuốt cái ly trong tay, chợt buông lỏng tay, cái ly liền rơi xuống đất, keng một tiếng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. . . . . .
“Chuquản gia, mang ra, vứt đi. . . . . .”
Không chọn sao? Có thể, vậy thì vửt đi!
Dù sao về điểm này, hắn cũng không quan tâm.
“Vương gia, ngươi. . . . . .”
Vứt? Trong đầu đã hiểu được ý tứ này, Lộ Nhi cực kỳ tức giận.
Vương gia dã man, tại sao muốn bức bách nàng như vậy chứ?
Nàng chỉ là nói để cho bọn họ chọn trước . . . . .
Nhưng hắn lại muốn vứt đi?
“Đợi đã, ta chọn!”
Hừ, đùa giỡn ta như vậy, ngươi rất vui vẻ sao?
Muốn để những nữ nhân này đối phó ta, ngươi chỉ cần nói rõ là tốt rồi, làm sao phải phí sức làm những chuyện thế này?
Hai gã sai vặt tiến vào, thân thể rõ ràng dừng một chút nhưng Vương gia không nói gì, bọn họ cũng không dám dừng lại.
“Dừng lại, không thấy Lộ Nhi nói muốn chọn đồ sao? Đi ra ngoài!”
Hắn khoát khoát tay, gã sai vặt vội vàng lui ra ngoài. Lộ Nhi thở dài, cố gắng không để ý tới đôi mắt hung dữ như sói.
“Tốt lắm, ta chọn xong rồi. . . . . .”
Bên trong rương cũng chỉ là một vài đồ trang sức, Lộ Nhi chỉ lấy một sợi dây chuyền, dù sao nàng cũng rất ít đeo, trở về vứt vào phòng là được. . . . . .
Tuy nhiên sau này có cơ hội được ra khỏi phủ, nếu như thật sự không có lộ phí, những thứ này nếu như có thể mang theo, nàng cũng không ngại bán đi lấy tiền.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì?Để cho nàng chọn trước, đó rõ ràng không phải là muốn cho những nữ nhân này hận nàng sao?“Vương gia, ngươi nói cũng quá khách khí. Việc chọn đồ trước cũng không thể tới lượt Lộ Nhi, hay là để cho các nàng. . . . . .”Lời còn chưa dứt, Hiên Vương trừng mắt, Lộ Nhi bị dọa sợ đến nỗi vội vàng im miệng, nhưng vẫn cố chấp không đi chọn đồ. . . . . .Bên trong phòng bỗng nhiên yên lặng đến dọa người, những nữ nhân kia cũng không dám nói lời nào các nàng chỉ cúi đầu, thậm chí nhìn Hiên Vương một cái cũng không dám.Hiên Vương vuốt vuốt cái ly trong tay, chợt buông lỏng tay, cái ly liền rơi xuống đất, keng một tiếng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. . . . . .“Chuquản gia, mang ra, vứt đi. . . . . .”Không chọn sao? Có thể, vậy thì vửt đi!Dù sao về điểm này, hắn cũng không quan tâm.“Vương gia, ngươi. . . . . .”Vứt? Trong đầu đã hiểu được ý tứ này, Lộ Nhi cực kỳ tức giận.Vương gia dã man, tại sao muốn bức bách nàng như vậy chứ?Nàng chỉ là nói để cho bọn họ chọn trước . . . . .Nhưng hắn lại muốn vứt đi?“Đợi đã, ta chọn!”Hừ, đùa giỡn ta như vậy, ngươi rất vui vẻ sao?Muốn để những nữ nhân này đối phó ta, ngươi chỉ cần nói rõ là tốt rồi, làm sao phải phí sức làm những chuyện thế này?Hai gã sai vặt tiến vào, thân thể rõ ràng dừng một chút nhưng Vương gia không nói gì, bọn họ cũng không dám dừng lại.“Dừng lại, không thấy Lộ Nhi nói muốn chọn đồ sao? Đi ra ngoài!”Hắn khoát khoát tay, gã sai vặt vội vàng lui ra ngoài. Lộ Nhi thở dài, cố gắng không để ý tới đôi mắt hung dữ như sói.“Tốt lắm, ta chọn xong rồi. . . . . .”Bên trong rương cũng chỉ là một vài đồ trang sức, Lộ Nhi chỉ lấy một sợi dây chuyền, dù sao nàng cũng rất ít đeo, trở về vứt vào phòng là được. . . . . .Tuy nhiên sau này có cơ hội được ra khỏi phủ, nếu như thật sự không có lộ phí, những thứ này nếu như có thể mang theo, nàng cũng không ngại bán đi lấy tiền.