Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 875: Đừng Gọi Tôi Là Lão Tử
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Cha, không được a. . . . . .”“Ông trở về làm gì? Đây là cơm của tôi và Nha đầu. . . . . .”“Cha, cha không thể mang đi a. . . . . .”“Hừ, con nha đầu chết tiệt kia, buông tay ra, nếu không buông tao vứt mày vào kỹ viện . . . . .”. . . . . . . . . . . .Lẳng lặng nhìn Vãn Vãn ôm lấy chân người nam nhân kia, nghe lời qua tiếng lại, cảm giác như thế rất quen thuộc, rất quen thuộc. . . . . .Cha của Vãn Vãn chắc hẳn là một dân cờ bạc đi?Bảo Bảo thở dài, xem ra dù xã hội có ở đâu đi chăng nữa vẫn luôn có rất nhiều chuyện không hề thay đổi ——Giống như ngay lúc này, một người đàn ông cường tráng, tại sao lại không có chút lý tính nào?Tiền bạc, đồ đạc trong nhà cũng mang đi cược hết, đến cuối cùng, ngay cả. . . . . .Ngay cả đồ ăn của vợ con cũng không bỏ qua, nhân tính của hắn đâu ? Tình yêu của hắn đâu?Nhìn nóc nhà cách đó không xa, Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, hán tử kia chỉ cảm thấy bắp chân tê rần, rầm một tiếng cả người cùng bao gạo ngã lăn trên đất ——“Mẹ kiếp . . . . . . Đứa nào dám đánh lén lão tử?”Ngã quỵ dưới đất, trong miệng còn chửi rủa ầm ĩ, Bảo Bảo lạnh lùng tiến lên, nhìn hắn ta chật vật không thể động đậy, cười lạnh nói:“Đừng gọi tôi là lão tử, tôi cũng không có nhi tử mất mặt như ông!”Hình ảnh kia rất quỷ dị! Một hài tử năm tuổi vậy mà gương mặt lạnh như băng! Một nam tử nhìn qua chừng ba mươi tuổi, ngã nằm trên đất, mặt vểnh lên, làm thế nào cũng không bò dậy nổi . . . . . .“Tiểu tử, mày. . . . . .”Chát một tiếng, một cái tát vang dội rơi trên mặt hắn, da mặt hắn thật đúng là dày, làm cái tay của Bảo Bảo cũng đau nhức!“Vị đại thẩm này, hiện tại ông ta không thể động, bác muốn làm gì thì làm!”Bảo Bảo rời khỏi vị trí tuyệt đẹp để đánh người nhường cho phụ nhân kia tới đây, còn Vãn Vãn lại có gương mặt bội phục nhìn Bảo Bảo, trong mắt chỉ có sùng bái không hề có đau lòng.
“Cha, không được a. . . . . .”
“Ông trở về làm gì? Đây là cơm của tôi và Nha đầu. . . . . .”
“Cha, cha không thể mang đi a. . . . . .”
“Hừ, con nha đầu chết tiệt kia, buông tay ra, nếu không buông tao vứt mày vào kỹ viện . . . . .”
. . . . . . . . . . . .
Lẳng lặng nhìn Vãn Vãn ôm lấy chân người nam nhân kia, nghe lời qua tiếng lại, cảm giác như thế rất quen thuộc, rất quen thuộc. . . . . .
Cha của Vãn Vãn chắc hẳn là một dân cờ bạc đi?
Bảo Bảo thở dài, xem ra dù xã hội có ở đâu đi chăng nữa vẫn luôn có rất nhiều chuyện không hề thay đổi ——
Giống như ngay lúc này, một người đàn ông cường tráng, tại sao lại không có chút lý tính nào?
Tiền bạc, đồ đạc trong nhà cũng mang đi cược hết, đến cuối cùng, ngay cả. . . . . .
Ngay cả đồ ăn của vợ con cũng không bỏ qua, nhân tính của hắn đâu ? Tình yêu của hắn đâu?
Nhìn nóc nhà cách đó không xa, Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, hán tử kia chỉ cảm thấy bắp chân tê rần, rầm một tiếng cả người cùng bao gạo ngã lăn trên đất ——
“Mẹ kiếp . . . . . . Đứa nào dám đánh lén lão tử?”
Ngã quỵ dưới đất, trong miệng còn chửi rủa ầm ĩ, Bảo Bảo lạnh lùng tiến lên, nhìn hắn ta chật vật không thể động đậy, cười lạnh nói:
“Đừng gọi tôi là lão tử, tôi cũng không có nhi tử mất mặt như ông!”
Hình ảnh kia rất quỷ dị! Một hài tử năm tuổi vậy mà gương mặt lạnh như băng! Một nam tử nhìn qua chừng ba mươi tuổi, ngã nằm trên đất, mặt vểnh lên, làm thế nào cũng không bò dậy nổi . . . . . .
“Tiểu tử, mày. . . . . .”
Chát một tiếng, một cái tát vang dội rơi trên mặt hắn, da mặt hắn thật đúng là dày, làm cái tay của Bảo Bảo cũng đau nhức!
“Vị đại thẩm này, hiện tại ông ta không thể động, bác muốn làm gì thì làm!”
Bảo Bảo rời khỏi vị trí tuyệt đẹp để đánh người nhường cho phụ nhân kia tới đây, còn Vãn Vãn lại có gương mặt bội phục nhìn Bảo Bảo, trong mắt chỉ có sùng bái không hề có đau lòng.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Cha, không được a. . . . . .”“Ông trở về làm gì? Đây là cơm của tôi và Nha đầu. . . . . .”“Cha, cha không thể mang đi a. . . . . .”“Hừ, con nha đầu chết tiệt kia, buông tay ra, nếu không buông tao vứt mày vào kỹ viện . . . . .”. . . . . . . . . . . .Lẳng lặng nhìn Vãn Vãn ôm lấy chân người nam nhân kia, nghe lời qua tiếng lại, cảm giác như thế rất quen thuộc, rất quen thuộc. . . . . .Cha của Vãn Vãn chắc hẳn là một dân cờ bạc đi?Bảo Bảo thở dài, xem ra dù xã hội có ở đâu đi chăng nữa vẫn luôn có rất nhiều chuyện không hề thay đổi ——Giống như ngay lúc này, một người đàn ông cường tráng, tại sao lại không có chút lý tính nào?Tiền bạc, đồ đạc trong nhà cũng mang đi cược hết, đến cuối cùng, ngay cả. . . . . .Ngay cả đồ ăn của vợ con cũng không bỏ qua, nhân tính của hắn đâu ? Tình yêu của hắn đâu?Nhìn nóc nhà cách đó không xa, Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, hán tử kia chỉ cảm thấy bắp chân tê rần, rầm một tiếng cả người cùng bao gạo ngã lăn trên đất ——“Mẹ kiếp . . . . . . Đứa nào dám đánh lén lão tử?”Ngã quỵ dưới đất, trong miệng còn chửi rủa ầm ĩ, Bảo Bảo lạnh lùng tiến lên, nhìn hắn ta chật vật không thể động đậy, cười lạnh nói:“Đừng gọi tôi là lão tử, tôi cũng không có nhi tử mất mặt như ông!”Hình ảnh kia rất quỷ dị! Một hài tử năm tuổi vậy mà gương mặt lạnh như băng! Một nam tử nhìn qua chừng ba mươi tuổi, ngã nằm trên đất, mặt vểnh lên, làm thế nào cũng không bò dậy nổi . . . . . .“Tiểu tử, mày. . . . . .”Chát một tiếng, một cái tát vang dội rơi trên mặt hắn, da mặt hắn thật đúng là dày, làm cái tay của Bảo Bảo cũng đau nhức!“Vị đại thẩm này, hiện tại ông ta không thể động, bác muốn làm gì thì làm!”Bảo Bảo rời khỏi vị trí tuyệt đẹp để đánh người nhường cho phụ nhân kia tới đây, còn Vãn Vãn lại có gương mặt bội phục nhìn Bảo Bảo, trong mắt chỉ có sùng bái không hề có đau lòng.