"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói…
Chương 51: Mẹ chồng ra trận
Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Cái thằng này nhà tôi đúng là không được cái nết gì, haizz...""Anh chị thông gia yên tâm, tôi nhất định sẽ huấn luyện nó thật tốt, đến khi nào nó bỏ được cái thói xấu nói chuyện nhạt nhẽo phũ phàng khó nghe thì thôi!""Nhất là với Kỳ Tâm! Tôi sẽ không để con bé chịu bất kỳ uất ức nào! Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!""..."Bà Vũ nói một tràng trôi chảy, thái độ chân thành giống như bà muốn cưới Kỳ Tâm về cho mình chứ không phải cho con trai.Bố mẹ Kỳ Tâm: "..."Không đến lượt mình nói nữa rồi. Người ta thành ý thế kia cơ mà.Vũ Dĩ Phàm: "..."Nhà anh ai cũng có tài ăn nói trừ anh thì phải?Không phải anh được nhặt từ thùng rác về đấy chứ.....?"Cảm ơn anh chị thông gia đã thông cảm cho thằng con ngốc nhà tôi, sau này nó có làm gì có lỗi với con bé, hoặc có hư hỏng làm chuyện gì sai, anh chị tùy ý răn đe dạy dỗ, tôi rất cảm kích!""..."Hai vị bên "nhà gái" chỉ biết cười cười:"Chị thông gia nói quá lời rồi, thằng bé cũng không đến nỗi đó đâu..."Vũ Dĩ Phàm: "..."Có bà mẹ ruột nào như này chứ....? Con tim tan nát quá mà...Lằng nhằng một hồi cuối cùng bà Vũ nói sang chính sự:"Bình thường tôi rất quý Kỳ Tâm, con bé đối với tôi cũng rất tốt, tôi có thể lên phòng khuyên con bé được chứ?""Được chứ được chứ..."Hiệu trưởng Hoa hiển nhiên là không còn trông chờ gì vào thằng con rể "đẹp trai ăn hại" nữa, lại còn tận mắt nhìn dáng vẻ nói chuyện khéo léo của bà Vũ, nên đồng ý cả hai tay hai chân.Sau đó ông lại thấy bà Vũ dắt theo Dĩ Việt cùng đi lên phòng Kỳ Tâm...Ừm, thằng nhóc này đúng là lễ phép đáng yêu, hoạt bát hiểu chuyện.Lại nhìn sang Vũ Dĩ Phàm cười ngốc nghếch ngồi đó.....Trong phòng Kỳ Tâm.Kỳ Tâm chính là một chiếc máy nghe trộm phiên bản con người, nãy giờ chuyện gì xảy ra ở phòng khách, cô chui lủi trong phòng đều nghe thấy hết.Cộng với một đêm suy nghĩ cẩn thận, không còn thấy tức giận hay hiểu lầm gì nữa.Vũ Dĩ Phàm, tên bạn trai ngốc mới cua được, dù nói chuyện phũ nhưng vậy mới đáng yêu.Còn có...mẹ chồng tương lai yêu quý cô thế kia nữa, chẹp chẹp, nói là mẹ chồng quốc dân cô cũng thấy không sai đâu nha...Bà Vũ cùng với Dĩ Việt còn cách cửa phòng mấy bước chân mà Kỳ Tâm đã tự mở cửa chào đón.
"Cái thằng này nhà tôi đúng là không được cái nết gì, haizz..."
"Anh chị thông gia yên tâm, tôi nhất định sẽ huấn luyện nó thật tốt, đến khi nào nó bỏ được cái thói xấu nói chuyện nhạt nhẽo phũ phàng khó nghe thì thôi!"
"Nhất là với Kỳ Tâm! Tôi sẽ không để con bé chịu bất kỳ uất ức nào! Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!"
"..."
Bà Vũ nói một tràng trôi chảy, thái độ chân thành giống như bà muốn cưới Kỳ Tâm về cho mình chứ không phải cho con trai.
Bố mẹ Kỳ Tâm: "..."
Không đến lượt mình nói nữa rồi. Người ta thành ý thế kia cơ mà.
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Nhà anh ai cũng có tài ăn nói trừ anh thì phải?
Không phải anh được nhặt từ thùng rác về đấy chứ.....?
"Cảm ơn anh chị thông gia đã thông cảm cho thằng con ngốc nhà tôi, sau này nó có làm gì có lỗi với con bé, hoặc có hư hỏng làm chuyện gì sai, anh chị tùy ý răn đe dạy dỗ, tôi rất cảm kích!"
"..."
Hai vị bên "nhà gái" chỉ biết cười cười:
"Chị thông gia nói quá lời rồi, thằng bé cũng không đến nỗi đó đâu..."
Vũ Dĩ Phàm: "..."
Có bà mẹ ruột nào như này chứ....? Con tim tan nát quá mà...
Lằng nhằng một hồi cuối cùng bà Vũ nói sang chính sự:
"Bình thường tôi rất quý Kỳ Tâm, con bé đối với tôi cũng rất tốt, tôi có thể lên phòng khuyên con bé được chứ?"
"Được chứ được chứ..."
Hiệu trưởng Hoa hiển nhiên là không còn trông chờ gì vào thằng con rể "đẹp trai ăn hại" nữa, lại còn tận mắt nhìn dáng vẻ nói chuyện khéo léo của bà Vũ, nên đồng ý cả hai tay hai chân.
Sau đó ông lại thấy bà Vũ dắt theo Dĩ Việt cùng đi lên phòng Kỳ Tâm...
Ừm, thằng nhóc này đúng là lễ phép đáng yêu, hoạt bát hiểu chuyện.
Lại nhìn sang Vũ Dĩ Phàm cười ngốc nghếch ngồi đó.....
Trong phòng Kỳ Tâm.
Kỳ Tâm chính là một chiếc máy nghe trộm phiên bản con người, nãy giờ chuyện gì xảy ra ở phòng khách, cô chui lủi trong phòng đều nghe thấy hết.
Cộng với một đêm suy nghĩ cẩn thận, không còn thấy tức giận hay hiểu lầm gì nữa.
Vũ Dĩ Phàm, tên bạn trai ngốc mới cua được, dù nói chuyện phũ nhưng vậy mới đáng yêu.
Còn có...mẹ chồng tương lai yêu quý cô thế kia nữa, chẹp chẹp, nói là mẹ chồng quốc dân cô cũng thấy không sai đâu nha...
Bà Vũ cùng với Dĩ Việt còn cách cửa phòng mấy bước chân mà Kỳ Tâm đã tự mở cửa chào đón.
Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Cái thằng này nhà tôi đúng là không được cái nết gì, haizz...""Anh chị thông gia yên tâm, tôi nhất định sẽ huấn luyện nó thật tốt, đến khi nào nó bỏ được cái thói xấu nói chuyện nhạt nhẽo phũ phàng khó nghe thì thôi!""Nhất là với Kỳ Tâm! Tôi sẽ không để con bé chịu bất kỳ uất ức nào! Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!""..."Bà Vũ nói một tràng trôi chảy, thái độ chân thành giống như bà muốn cưới Kỳ Tâm về cho mình chứ không phải cho con trai.Bố mẹ Kỳ Tâm: "..."Không đến lượt mình nói nữa rồi. Người ta thành ý thế kia cơ mà.Vũ Dĩ Phàm: "..."Nhà anh ai cũng có tài ăn nói trừ anh thì phải?Không phải anh được nhặt từ thùng rác về đấy chứ.....?"Cảm ơn anh chị thông gia đã thông cảm cho thằng con ngốc nhà tôi, sau này nó có làm gì có lỗi với con bé, hoặc có hư hỏng làm chuyện gì sai, anh chị tùy ý răn đe dạy dỗ, tôi rất cảm kích!""..."Hai vị bên "nhà gái" chỉ biết cười cười:"Chị thông gia nói quá lời rồi, thằng bé cũng không đến nỗi đó đâu..."Vũ Dĩ Phàm: "..."Có bà mẹ ruột nào như này chứ....? Con tim tan nát quá mà...Lằng nhằng một hồi cuối cùng bà Vũ nói sang chính sự:"Bình thường tôi rất quý Kỳ Tâm, con bé đối với tôi cũng rất tốt, tôi có thể lên phòng khuyên con bé được chứ?""Được chứ được chứ..."Hiệu trưởng Hoa hiển nhiên là không còn trông chờ gì vào thằng con rể "đẹp trai ăn hại" nữa, lại còn tận mắt nhìn dáng vẻ nói chuyện khéo léo của bà Vũ, nên đồng ý cả hai tay hai chân.Sau đó ông lại thấy bà Vũ dắt theo Dĩ Việt cùng đi lên phòng Kỳ Tâm...Ừm, thằng nhóc này đúng là lễ phép đáng yêu, hoạt bát hiểu chuyện.Lại nhìn sang Vũ Dĩ Phàm cười ngốc nghếch ngồi đó.....Trong phòng Kỳ Tâm.Kỳ Tâm chính là một chiếc máy nghe trộm phiên bản con người, nãy giờ chuyện gì xảy ra ở phòng khách, cô chui lủi trong phòng đều nghe thấy hết.Cộng với một đêm suy nghĩ cẩn thận, không còn thấy tức giận hay hiểu lầm gì nữa.Vũ Dĩ Phàm, tên bạn trai ngốc mới cua được, dù nói chuyện phũ nhưng vậy mới đáng yêu.Còn có...mẹ chồng tương lai yêu quý cô thế kia nữa, chẹp chẹp, nói là mẹ chồng quốc dân cô cũng thấy không sai đâu nha...Bà Vũ cùng với Dĩ Việt còn cách cửa phòng mấy bước chân mà Kỳ Tâm đã tự mở cửa chào đón.