Tác giả:

"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói…

Chương 52: Lật mặt nhanh như lật sách

Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Con bé này, lâu quá không gặp, lại đây bác...à mẹ xem xem có béo lên chút nào không nào...."Kỳ Tâm ngoan ngoãn nghe theo."Làm sao lại gầy như thế này chứ? Thằng Phàm bắt nạt con sao?""..."Cô có gầy sao? Rõ ràng là bị anh nuôi cho béo như lợn rồi đây này...Nhưng có mẹ chồng thiên vị mình để làm gì? Đương nhiên là để hùa theo bắt nạt chồng rồi!Kỳ Tâm mặt dày nói dối không chớp mắt:"Đúng vậy, anh ấy bắt nạt con."Dĩ Việt nhìn cảnh này đã quá quen: "..."Một phút mặc niệm cho anh trai nào!Không hiểu sao bà chị này diễn dở vậy mà mẹ vẫn tin được nữa!"Con sẽ đi du học sao?"Kỳ Tâm nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đơ.Đến mẹ chồng tương lai yêu quý cô thế mà cũng muốn cô đi sao?"Mẹ muốn con đi sao?"Vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã.Dĩ Việt đen mặt nói thầm vào tai cô:"Diễn lố quá, tém tém lại!"Cậu nhìn lướt qua là biết bà chị này đã nghĩ thông suốt, có ý muốn đi rồi.Chẳng qua là muốn làm nũng, ơ hơ, mười tám tuổi đầu rồi đấy, cậu đây là con thỏ nhỏ ấm áp của mẹ mà còn chưa thèm làm nũng đâu.Bà Vũ cười cười xoa xoa đầu cô:"Đương nhiên là không nỡ rồi! Nhưng có gì còn quan trọng hơn tương lai tiền đồ của con chứ! Qua đó chăm chỉ học hành, sau này thành danh trở về, bà mẹ chồng này cũng được hãnh diện với thiên hạ!""Vâng, con cũng nghĩ như vậy đó! Yêu mẹ quá cơ!"Dĩ Việt: "..."Ba người ở bên ngoài nghe trộm: "..."Đẳng cấp lật mặt trời ơi! Lật sách cũng nhanh đến mức này là cùng!"Con còn giận thằng Phàm sao?""...""Mẹ nói cho nghe, thói xấu ăn nói phũ phàng khó nghe của nó có từ bé rồi, haizz, cũng tại mẹ không rèn từ bé, bây giờ nó thành thói quen rồi!""..."Kỳ Tâm sa mạc hạn hán lời. Vậy ra lão này kiêu ngạo chảnh chó từ bé rồi sao!"Từ giờ trở đi, nó cứ "phũ" con lần nào, con cứ thẳng tay tát lệch mặt nó lần đó cho mẹ!"Người trong phòng: "..."Người nghe trộm ngoài cửa: "..."Vũ Dĩ Phàm sợ hãi đưa tay ôm má: "..."

"Con bé này, lâu quá không gặp, lại đây bác...à mẹ xem xem có béo lên chút nào không nào...."

Kỳ Tâm ngoan ngoãn nghe theo.

"Làm sao lại gầy như thế này chứ? Thằng Phàm bắt nạt con sao?"

"..."

Cô có gầy sao? Rõ ràng là bị anh nuôi cho béo như lợn rồi đây này...

Nhưng có mẹ chồng thiên vị mình để làm gì? Đương nhiên là để hùa theo bắt nạt chồng rồi!

Kỳ Tâm mặt dày nói dối không chớp mắt:

"Đúng vậy, anh ấy bắt nạt con."

Dĩ Việt nhìn cảnh này đã quá quen: "..."

Một phút mặc niệm cho anh trai nào!

Không hiểu sao bà chị này diễn dở vậy mà mẹ vẫn tin được nữa!

"Con sẽ đi du học sao?"

Kỳ Tâm nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đơ.

Đến mẹ chồng tương lai yêu quý cô thế mà cũng muốn cô đi sao?

"Mẹ muốn con đi sao?"

Vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã.

Dĩ Việt đen mặt nói thầm vào tai cô:

"Diễn lố quá, tém tém lại!"

Cậu nhìn lướt qua là biết bà chị này đã nghĩ thông suốt, có ý muốn đi rồi.

Chẳng qua là muốn làm nũng, ơ hơ, mười tám tuổi đầu rồi đấy, cậu đây là con thỏ nhỏ ấm áp của mẹ mà còn chưa thèm làm nũng đâu.

Bà Vũ cười cười xoa xoa đầu cô:

"Đương nhiên là không nỡ rồi! Nhưng có gì còn quan trọng hơn tương lai tiền đồ của con chứ! Qua đó chăm chỉ học hành, sau này thành danh trở về, bà mẹ chồng này cũng được hãnh diện với thiên hạ!"

"Vâng, con cũng nghĩ như vậy đó! Yêu mẹ quá cơ!"

Dĩ Việt: "..."

Ba người ở bên ngoài nghe trộm: "..."

Đẳng cấp lật mặt trời ơi! Lật sách cũng nhanh đến mức này là cùng!

"Con còn giận thằng Phàm sao?"

"..."

"Mẹ nói cho nghe, thói xấu ăn nói phũ phàng khó nghe của nó có từ bé rồi, haizz, cũng tại mẹ không rèn từ bé, bây giờ nó thành thói quen rồi!"

"..."

Kỳ Tâm sa mạc hạn hán lời. Vậy ra lão này kiêu ngạo chảnh chó từ bé rồi sao!

"Từ giờ trở đi, nó cứ "phũ" con lần nào, con cứ thẳng tay tát lệch mặt nó lần đó cho mẹ!"

Người trong phòng: "..."

Người nghe trộm ngoài cửa: "..."

Vũ Dĩ Phàm sợ hãi đưa tay ôm má: "..."

Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Con bé này, lâu quá không gặp, lại đây bác...à mẹ xem xem có béo lên chút nào không nào...."Kỳ Tâm ngoan ngoãn nghe theo."Làm sao lại gầy như thế này chứ? Thằng Phàm bắt nạt con sao?""..."Cô có gầy sao? Rõ ràng là bị anh nuôi cho béo như lợn rồi đây này...Nhưng có mẹ chồng thiên vị mình để làm gì? Đương nhiên là để hùa theo bắt nạt chồng rồi!Kỳ Tâm mặt dày nói dối không chớp mắt:"Đúng vậy, anh ấy bắt nạt con."Dĩ Việt nhìn cảnh này đã quá quen: "..."Một phút mặc niệm cho anh trai nào!Không hiểu sao bà chị này diễn dở vậy mà mẹ vẫn tin được nữa!"Con sẽ đi du học sao?"Kỳ Tâm nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đơ.Đến mẹ chồng tương lai yêu quý cô thế mà cũng muốn cô đi sao?"Mẹ muốn con đi sao?"Vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã.Dĩ Việt đen mặt nói thầm vào tai cô:"Diễn lố quá, tém tém lại!"Cậu nhìn lướt qua là biết bà chị này đã nghĩ thông suốt, có ý muốn đi rồi.Chẳng qua là muốn làm nũng, ơ hơ, mười tám tuổi đầu rồi đấy, cậu đây là con thỏ nhỏ ấm áp của mẹ mà còn chưa thèm làm nũng đâu.Bà Vũ cười cười xoa xoa đầu cô:"Đương nhiên là không nỡ rồi! Nhưng có gì còn quan trọng hơn tương lai tiền đồ của con chứ! Qua đó chăm chỉ học hành, sau này thành danh trở về, bà mẹ chồng này cũng được hãnh diện với thiên hạ!""Vâng, con cũng nghĩ như vậy đó! Yêu mẹ quá cơ!"Dĩ Việt: "..."Ba người ở bên ngoài nghe trộm: "..."Đẳng cấp lật mặt trời ơi! Lật sách cũng nhanh đến mức này là cùng!"Con còn giận thằng Phàm sao?""...""Mẹ nói cho nghe, thói xấu ăn nói phũ phàng khó nghe của nó có từ bé rồi, haizz, cũng tại mẹ không rèn từ bé, bây giờ nó thành thói quen rồi!""..."Kỳ Tâm sa mạc hạn hán lời. Vậy ra lão này kiêu ngạo chảnh chó từ bé rồi sao!"Từ giờ trở đi, nó cứ "phũ" con lần nào, con cứ thẳng tay tát lệch mặt nó lần đó cho mẹ!"Người trong phòng: "..."Người nghe trộm ngoài cửa: "..."Vũ Dĩ Phàm sợ hãi đưa tay ôm má: "..."

Chương 52: Lật mặt nhanh như lật sách