"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói…
Chương 53: Bị đánh cho biến thành người khác
Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Con à, mẹ đã đánh nó một trận rồi, nó chừa rồi, con yên tâm đi!"Bà Vũ coi Kỳ Tâm như con gái bảo bối sủng lên tận trời.Nghe hai người mẹ mẹ con con thuận miệng như vậy mà hai anh em Vũ Dĩ Phàm chỉ biết câm nín.Đến Dĩ Việt bé nhỏ đáng yêu mà còn nghĩ mình chỉ là con nuôi thì ông anh trai cậu khỏi phải bàn nữa đi.Vốn mẹ cậu định dắt cậu theo giúp bà khuyên dỗ Kỳ Tâm chuyện đi du học, kết quả mẹ chồng nàng dâu nhà này yêu thương nhau quá, bà Vũ chỉ cần nói một câu Kỳ Tâm đã nghe.Cậu chẳng cần làm gì, chỉ cần làm nền.....Sự moe vô địch thiên hạ của cậu không có chỗ dùng rồi, thật buồn muốn chết.Thôi không sao không sao, trong nhà còn ông anh trai đáng thương tội nghiệp bị bỏ rơi nữa, cậu vẫn chưa phải là đứa bị ngược nhất.Cậu xị mặt đẩy Kỳ Tâm ra, lăn vào lòng mẹ mình."Mẹ, anh hai đợi lâu lắm rồi đó! Chúng ta phải cho hai anh chị thời gian riêng tư chứ!""Ừ phải phải..."Bà Vũ cười sâu xa, lôi thằng con thích tranh sủng của mình ra ngoài...."Nhóc này, anh chừa rồi, sau này anh hứa sẽ không bao giờ nói chuyện triết lý với em nữa."Vũ Dĩ Phàm chân thành nói, vẻ mặt xoắn xuýt."..."Kỳ Tâm động động tay định đánh tên ngốc này, mở mồm là tranh thủ cơ hội xưng anh gọi em.Không tự nhận thức được bản thân mình già, cố tình gọi như vậy, tự cho là mình còn tươi trẻ.Khụ, nhưng nhìn lão đúng là trẻ hơn tuổi thật....Haizz, anh đẹp anh có quyền!Nghĩ vậy nên tay cô đưa đến mặt anh rồi nhưng không đánh mà ra sức véo, xoa, nắn, coi như thú bông mà hung hăng cấu véo."Thôi đi nha, anh đau tim còn chưa đủ sao, còn véo anh nữa!"Vũ Dĩ Phàm ôm mặt phụng phịu.Kỳ Tâm nổi da gà, tay đang véo mặt anh như bị điện xẹt qua, kinh hãi buông tay.Lão này vừa mới phụng phịu?Má ơi! Phụng phịu đó!Nam thần lạnh lùng của con đâu trời ơi??? Không lẽ bị mẹ đánh cho biến thành người khác luôn rồi??Thấy Kỳ Tâm ôm trái tim thất vọng với cuộc sống, anh vội cười cười nịnh nọt:"Anh chỉ phụng phịu với một mình em thôi!""...""Em đi rồi anh đau tim đau gan đau lòng đau mề lắm đó...""..."Kỳ Tâm rất nghi ngờ quả hàng lớn Vũ Dĩ Phàm này đang được quả hàng nhỏ Vũ Dĩ Việt nhép lời thoại cho.
"Con à, mẹ đã đánh nó một trận rồi, nó chừa rồi, con yên tâm đi!"
Bà Vũ coi Kỳ Tâm như con gái bảo bối sủng lên tận trời.
Nghe hai người mẹ mẹ con con thuận miệng như vậy mà hai anh em Vũ Dĩ Phàm chỉ biết câm nín.
Đến Dĩ Việt bé nhỏ đáng yêu mà còn nghĩ mình chỉ là con nuôi thì ông anh trai cậu khỏi phải bàn nữa đi.
Vốn mẹ cậu định dắt cậu theo giúp bà khuyên dỗ Kỳ Tâm chuyện đi du học, kết quả mẹ chồng nàng dâu nhà này yêu thương nhau quá, bà Vũ chỉ cần nói một câu Kỳ Tâm đã nghe.
Cậu chẳng cần làm gì, chỉ cần làm nền.....
Sự moe vô địch thiên hạ của cậu không có chỗ dùng rồi, thật buồn muốn chết.
Thôi không sao không sao, trong nhà còn ông anh trai đáng thương tội nghiệp bị bỏ rơi nữa, cậu vẫn chưa phải là đứa bị ngược nhất.
Cậu xị mặt đẩy Kỳ Tâm ra, lăn vào lòng mẹ mình.
"Mẹ, anh hai đợi lâu lắm rồi đó! Chúng ta phải cho hai anh chị thời gian riêng tư chứ!"
"Ừ phải phải..."
Bà Vũ cười sâu xa, lôi thằng con thích tranh sủng của mình ra ngoài.
...
"Nhóc này, anh chừa rồi, sau này anh hứa sẽ không bao giờ nói chuyện triết lý với em nữa."
Vũ Dĩ Phàm chân thành nói, vẻ mặt xoắn xuýt.
"..."
Kỳ Tâm động động tay định đánh tên ngốc này, mở mồm là tranh thủ cơ hội xưng anh gọi em.
Không tự nhận thức được bản thân mình già, cố tình gọi như vậy, tự cho là mình còn tươi trẻ.
Khụ, nhưng nhìn lão đúng là trẻ hơn tuổi thật....
Haizz, anh đẹp anh có quyền!
Nghĩ vậy nên tay cô đưa đến mặt anh rồi nhưng không đánh mà ra sức véo, xoa, nắn, coi như thú bông mà hung hăng cấu véo.
"Thôi đi nha, anh đau tim còn chưa đủ sao, còn véo anh nữa!"
Vũ Dĩ Phàm ôm mặt phụng phịu.
Kỳ Tâm nổi da gà, tay đang véo mặt anh như bị điện xẹt qua, kinh hãi buông tay.
Lão này vừa mới phụng phịu?
Má ơi! Phụng phịu đó!
Nam thần lạnh lùng của con đâu trời ơi???
Không lẽ bị mẹ đánh cho biến thành người khác luôn rồi??
Thấy Kỳ Tâm ôm trái tim thất vọng với cuộc sống, anh vội cười cười nịnh nọt:
"Anh chỉ phụng phịu với một mình em thôi!"
"..."
"Em đi rồi anh đau tim đau gan đau lòng đau mề lắm đó..."
"..."
Kỳ Tâm rất nghi ngờ quả hàng lớn Vũ Dĩ Phàm này đang được quả hàng nhỏ Vũ Dĩ Việt nhép lời thoại cho.
Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Con à, mẹ đã đánh nó một trận rồi, nó chừa rồi, con yên tâm đi!"Bà Vũ coi Kỳ Tâm như con gái bảo bối sủng lên tận trời.Nghe hai người mẹ mẹ con con thuận miệng như vậy mà hai anh em Vũ Dĩ Phàm chỉ biết câm nín.Đến Dĩ Việt bé nhỏ đáng yêu mà còn nghĩ mình chỉ là con nuôi thì ông anh trai cậu khỏi phải bàn nữa đi.Vốn mẹ cậu định dắt cậu theo giúp bà khuyên dỗ Kỳ Tâm chuyện đi du học, kết quả mẹ chồng nàng dâu nhà này yêu thương nhau quá, bà Vũ chỉ cần nói một câu Kỳ Tâm đã nghe.Cậu chẳng cần làm gì, chỉ cần làm nền.....Sự moe vô địch thiên hạ của cậu không có chỗ dùng rồi, thật buồn muốn chết.Thôi không sao không sao, trong nhà còn ông anh trai đáng thương tội nghiệp bị bỏ rơi nữa, cậu vẫn chưa phải là đứa bị ngược nhất.Cậu xị mặt đẩy Kỳ Tâm ra, lăn vào lòng mẹ mình."Mẹ, anh hai đợi lâu lắm rồi đó! Chúng ta phải cho hai anh chị thời gian riêng tư chứ!""Ừ phải phải..."Bà Vũ cười sâu xa, lôi thằng con thích tranh sủng của mình ra ngoài...."Nhóc này, anh chừa rồi, sau này anh hứa sẽ không bao giờ nói chuyện triết lý với em nữa."Vũ Dĩ Phàm chân thành nói, vẻ mặt xoắn xuýt."..."Kỳ Tâm động động tay định đánh tên ngốc này, mở mồm là tranh thủ cơ hội xưng anh gọi em.Không tự nhận thức được bản thân mình già, cố tình gọi như vậy, tự cho là mình còn tươi trẻ.Khụ, nhưng nhìn lão đúng là trẻ hơn tuổi thật....Haizz, anh đẹp anh có quyền!Nghĩ vậy nên tay cô đưa đến mặt anh rồi nhưng không đánh mà ra sức véo, xoa, nắn, coi như thú bông mà hung hăng cấu véo."Thôi đi nha, anh đau tim còn chưa đủ sao, còn véo anh nữa!"Vũ Dĩ Phàm ôm mặt phụng phịu.Kỳ Tâm nổi da gà, tay đang véo mặt anh như bị điện xẹt qua, kinh hãi buông tay.Lão này vừa mới phụng phịu?Má ơi! Phụng phịu đó!Nam thần lạnh lùng của con đâu trời ơi??? Không lẽ bị mẹ đánh cho biến thành người khác luôn rồi??Thấy Kỳ Tâm ôm trái tim thất vọng với cuộc sống, anh vội cười cười nịnh nọt:"Anh chỉ phụng phịu với một mình em thôi!""...""Em đi rồi anh đau tim đau gan đau lòng đau mề lắm đó...""..."Kỳ Tâm rất nghi ngờ quả hàng lớn Vũ Dĩ Phàm này đang được quả hàng nhỏ Vũ Dĩ Việt nhép lời thoại cho.