Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 37: Chương 37
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết không muốn để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.“Ngày mai tôi sẽ điều cô qua bộ phận vệ sinh.” Dạ Huy ở phía sau tuyên bố.Phong Thiên Tuyết dừng chân rồi xoay người bước trở lại, giật thể làm việc trước ngực đập xuống bàn: “Bà đây không làm nữa!”Lần này, cô cuối cùng đã nói ra được, không cần lấy hết dũng khí, không cần nhìn trước ngó sau.“Ơ..” Dạ Huy sửng sốt.“Cô nói gì?” Dạ Chẩn Đình híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.“Tôi nói… Bà đây không làm nữa!” Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn thắng ánh mắt anh, kích động hét lên đầy tức giận, “Bà đây không hầu hạ loại ông chủ buồn vui thất thường, không ngừng thay đổi nhưanh!”Dạ Chẩn Đình chẳng những không tức giận còn thoáng nhếch mép nhìn cô với vẻ hứng thú.Dạ Huy và mấy vệ sĩ khác đều kinh ngạc đến ngây người.Đây là lần đầu tiên có người dám nói với Dạ Chẩn Đình như thế.Người phụ nữ này điên rồi sao?“Tôi kiến nghị cô nên đi khám bác sĩ tâm lý, có bệnh cần phải chữa sớm!”Phong Thiên Tuyết căm giận trừng mắt nhìn anh rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.Trong chớp mắt, cô cảm thấy mình ngầu chết đi được!Phong Thiên Tuyết mới ra khỏi phòng họp lại nhận được điện thoại của thím Chu: “Cô ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.”“Sao vậy thím?” Phong Thiên Tuyết vội vàng hỏi.“Giáo viên nhà trẻ gọi điện thoại tới nói Đại Bảo và Nhị Bảo đánh nhau với người ta, còn đập vỡ kính xe của người ta.Đối phương bảo chúng ta bồi thường tám chục nghìn”.“Cái gì? Tám chục nghìn à?” Tim Phong Thiên Tuyết đập thịch một cái, “Đối phương muốn lừa gạt, tống tiền sao? Tôi sẽ tới ngay”“Vâng, tôi đang trên đường tới đó, chúng ta gặp nhau ở trường vậy.”Phong Thiên Tuyết cúp máy, lập tức quay lại bộ phận an ninh thay quần áo, sau đó vội vàng chạy tới nhà trẻ Trái Táo Nhỏ.Cô gọi điện thoại cho giáo viên của Tam Bảo, cô ta bảo cô đi thẳng tới văn phòng của hiệu trưởng.Phong Thiên Tuyết ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, vộivàng chạy tới văn phòng của hiệu trưởng.Cô vừa tới cửa đã nghe được một giọng nói cao ngạo: “Hai đứa trẻ này không chỉ đánh Mộ Phong nhà tôi, còn đập vỡ cửa kính xe tôi.Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Phong Thiên Tuyết không muốn để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.
“Ngày mai tôi sẽ điều cô qua bộ phận vệ sinh.
” Dạ Huy ở phía sau tuyên bố.
Phong Thiên Tuyết dừng chân rồi xoay người bước trở lại, giật thể làm việc trước ngực đập xuống bàn: “Bà đây không làm nữa!”
Lần này, cô cuối cùng đã nói ra được, không cần lấy hết dũng khí, không cần nhìn trước ngó sau.
“Ơ.
.
” Dạ Huy sửng sốt.
“Cô nói gì?” Dạ Chẩn Đình híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Tôi nói… Bà đây không làm nữa!” Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn thắng ánh mắt anh, kích động hét lên đầy tức giận, “Bà đây không hầu hạ loại ông chủ buồn vui thất thường, không ngừng thay đổi như
anh!”
Dạ Chẩn Đình chẳng những không tức giận còn thoáng nhếch mép nhìn cô với vẻ hứng thú.
Dạ Huy và mấy vệ sĩ khác đều kinh ngạc đến ngây người.
Đây là lần đầu tiên có người dám nói với Dạ Chẩn Đình như thế.
Người phụ nữ này điên rồi sao?
“Tôi kiến nghị cô nên đi khám bác sĩ tâm lý, có bệnh cần phải chữa sớm!”
Phong Thiên Tuyết căm giận trừng mắt nhìn anh rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Trong chớp mắt, cô cảm thấy mình ngầu chết đi được!
Phong Thiên Tuyết mới ra khỏi phòng họp lại nhận được điện thoại của thím Chu: “Cô ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.
”
“Sao vậy thím?” Phong Thiên Tuyết vội vàng hỏi.
“Giáo viên nhà trẻ gọi điện thoại tới nói Đại Bảo và Nhị Bảo đánh nhau với người ta, còn đập vỡ kính xe của người ta.
Đối phương bảo chúng ta bồi thường tám chục nghìn”.
“Cái gì? Tám chục nghìn à?” Tim Phong Thiên Tuyết đập thịch một cái, “Đối phương muốn lừa gạt, tống tiền sao? Tôi sẽ tới ngay”
“Vâng, tôi đang trên đường tới đó, chúng ta gặp nhau ở trường vậy.
”
Phong Thiên Tuyết cúp máy, lập tức quay lại bộ phận an ninh thay quần áo, sau đó vội vàng chạy tới nhà trẻ Trái Táo Nhỏ.
Cô gọi điện thoại cho giáo viên của Tam Bảo, cô ta bảo cô đi thẳng tới văn phòng của hiệu trưởng.
Phong Thiên Tuyết ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội
vàng chạy tới văn phòng của hiệu trưởng.
Cô vừa tới cửa đã nghe được một giọng nói cao ngạo: “Hai đứa trẻ này không chỉ đánh Mộ Phong nhà tôi, còn đập vỡ cửa kính xe tôi.
Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết không muốn để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.“Ngày mai tôi sẽ điều cô qua bộ phận vệ sinh.” Dạ Huy ở phía sau tuyên bố.Phong Thiên Tuyết dừng chân rồi xoay người bước trở lại, giật thể làm việc trước ngực đập xuống bàn: “Bà đây không làm nữa!”Lần này, cô cuối cùng đã nói ra được, không cần lấy hết dũng khí, không cần nhìn trước ngó sau.“Ơ..” Dạ Huy sửng sốt.“Cô nói gì?” Dạ Chẩn Đình híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.“Tôi nói… Bà đây không làm nữa!” Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn thắng ánh mắt anh, kích động hét lên đầy tức giận, “Bà đây không hầu hạ loại ông chủ buồn vui thất thường, không ngừng thay đổi nhưanh!”Dạ Chẩn Đình chẳng những không tức giận còn thoáng nhếch mép nhìn cô với vẻ hứng thú.Dạ Huy và mấy vệ sĩ khác đều kinh ngạc đến ngây người.Đây là lần đầu tiên có người dám nói với Dạ Chẩn Đình như thế.Người phụ nữ này điên rồi sao?“Tôi kiến nghị cô nên đi khám bác sĩ tâm lý, có bệnh cần phải chữa sớm!”Phong Thiên Tuyết căm giận trừng mắt nhìn anh rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.Trong chớp mắt, cô cảm thấy mình ngầu chết đi được!Phong Thiên Tuyết mới ra khỏi phòng họp lại nhận được điện thoại của thím Chu: “Cô ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.”“Sao vậy thím?” Phong Thiên Tuyết vội vàng hỏi.“Giáo viên nhà trẻ gọi điện thoại tới nói Đại Bảo và Nhị Bảo đánh nhau với người ta, còn đập vỡ kính xe của người ta.Đối phương bảo chúng ta bồi thường tám chục nghìn”.“Cái gì? Tám chục nghìn à?” Tim Phong Thiên Tuyết đập thịch một cái, “Đối phương muốn lừa gạt, tống tiền sao? Tôi sẽ tới ngay”“Vâng, tôi đang trên đường tới đó, chúng ta gặp nhau ở trường vậy.”Phong Thiên Tuyết cúp máy, lập tức quay lại bộ phận an ninh thay quần áo, sau đó vội vàng chạy tới nhà trẻ Trái Táo Nhỏ.Cô gọi điện thoại cho giáo viên của Tam Bảo, cô ta bảo cô đi thẳng tới văn phòng của hiệu trưởng.Phong Thiên Tuyết ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, vộivàng chạy tới văn phòng của hiệu trưởng.Cô vừa tới cửa đã nghe được một giọng nói cao ngạo: “Hai đứa trẻ này không chỉ đánh Mộ Phong nhà tôi, còn đập vỡ cửa kính xe tôi.Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.”