Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 44: Chương 44
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn lại, không ngờ là Tư Hạo Hiên!Anh ta bảo vệ cô trong vòng tay như một thần hộ mệnh.Đôi mắt anh ta thâm tình và vô cùng đau lòng.Trong chớp mắt, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng lớn cuộn trào, dường như mọi chuyện đều trở lại lúc trước…“Cậu… cậu Tư..” Hiệu trưởng Hoàng kinh ngạc trợn tròn mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.“Tay em…”Tư Hạo Hiên nhíu mày nhìn vết thương trên tay Phong Thiên Tuyết, phẫn nộ quát hiệu trưởng Hoàng, “Ai cho bà lá gan động tới cô ấy?”“A..” Hiệu trưởng Hoàng sợ đến mức rùng mình, sửng sốt.“Cậu Tư, mợ chủ Tư và cậu chủ nhỏ Tư vừa ra ngoài.”Cô giáo Trương yếu ớt nhắc một câu.Cô ta còn tưởng Tư Hạo Hiên nhận lầm Phong Thiên Tuyết thành Bạch Lộ.Phong Thiên Tuyết nghe được câu này thì lập tức tỉnh táo lại.Đúng vậy, bây giờ Tư Hạo Hiên đã cưới Bạch Lộ còn có con rồi, cô không nên ảo tưởng nữa.Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì lập tức đẩy Tư Hạo Hiên ra, bước sang bên cạnh nửa bước.“Tôi biết, tôi bảo bọn họ về trước rồi.”Tư Hạo Hiên đã trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi khi, cụp mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt Phong Thiên Tuyết với ánh mắt phức tạp…Vừa rồi, khi Phong Thiên Tuyết và hiệu trưởng Hoàng giằng co với nhau, Thần Thần và Long Long đã xông tới bảo vệ mẹ nhưng bị Tư Hạo Hiên giành trước một bước.Mà giờ phút này, chúng bảo vệ ở trước người Phong Thiên Tuyết, siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Tư Hạo Hiên với vẻ đề phòng giống như chú sư tử nhỏ.“Mẹ!”Trong góc phòng, Nguyệt Nguyệt được thím Chu bảo vệ ở trong lòng đang mở to đôi mắt rưng rưng, thấp thỏm lo lắng nhìn sang.“Chúng… là con của em à?” Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.“Đúng!” Phong Thiên Tuyết không dám nhìn vào mắt Tư Hạo Hiên.Anh ấy sẽ hận có chứ? Anh ấy hận sự ph*ng đ*ng của cô năm đó…Tư Hạo Hiên có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay để sau lưng lại vô thức nắm chặt.Anh ta im lặng vài giây mới nói với hiệu trưởng Hoàng: “Hiệu trưởng Hoàng, tôi đã xem qua video giám sát, đúng là con tôi sai rồi.”“Vâng, vâng, vâng.”
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn lại, không ngờ là Tư Hạo Hiên!
Anh ta bảo vệ cô trong vòng tay như một thần hộ mệnh.
Đôi mắt anh ta thâm tình và vô cùng đau lòng.
Trong chớp mắt, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng lớn cuộn trào, dường như mọi chuyện đều trở lại lúc trước…
“Cậu… cậu Tư.
.
” Hiệu trưởng Hoàng kinh ngạc trợn tròn mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Tay em…”
Tư Hạo Hiên nhíu mày nhìn vết thương trên tay Phong Thiên Tuyết, phẫn nộ quát hiệu trưởng Hoàng, “Ai cho bà lá gan động tới cô ấy?”
“A.
.
” Hiệu trưởng Hoàng sợ đến mức rùng mình, sửng sốt.
“Cậu Tư, mợ chủ Tư và cậu chủ nhỏ Tư vừa ra ngoài.
”
Cô giáo Trương yếu ớt nhắc một câu.
Cô ta còn tưởng Tư Hạo Hiên nhận lầm Phong Thiên Tuyết thành Bạch Lộ.
Phong Thiên Tuyết nghe được câu này thì lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, bây giờ Tư Hạo Hiên đã cưới Bạch Lộ còn có con rồi, cô không nên ảo tưởng nữa.
Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì lập tức đẩy Tư Hạo Hiên ra, bước sang bên cạnh nửa bước.
“Tôi biết, tôi bảo bọn họ về trước rồi.
”
Tư Hạo Hiên đã trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi khi, cụp mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt Phong Thiên Tuyết với ánh mắt phức tạp…
Vừa rồi, khi Phong Thiên Tuyết và hiệu trưởng Hoàng giằng co với nhau, Thần Thần và Long Long đã xông tới bảo vệ mẹ nhưng bị Tư Hạo Hiên giành trước một bước.
Mà giờ phút này, chúng bảo vệ ở trước người Phong Thiên Tuyết, siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Tư Hạo Hiên với vẻ đề phòng giống như chú sư tử nhỏ.
“Mẹ!”
Trong góc phòng, Nguyệt Nguyệt được thím Chu bảo vệ ở trong lòng đang mở to đôi mắt rưng rưng, thấp thỏm lo lắng nhìn sang.
“Chúng… là con của em à?” Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.
“Đúng!” Phong Thiên Tuyết không dám nhìn vào mắt Tư Hạo Hiên.
Anh ấy sẽ hận có chứ? Anh ấy hận sự ph*ng đ*ng của cô năm đó…
Tư Hạo Hiên có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay để sau lưng lại vô thức nắm chặt.
Anh ta im lặng vài giây mới nói với hiệu trưởng Hoàng: “Hiệu trưởng Hoàng, tôi đã xem qua video giám sát, đúng là con tôi sai rồi.
”
“Vâng, vâng, vâng.
”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn lại, không ngờ là Tư Hạo Hiên!Anh ta bảo vệ cô trong vòng tay như một thần hộ mệnh.Đôi mắt anh ta thâm tình và vô cùng đau lòng.Trong chớp mắt, trong lòng Phong Thiên Tuyết như có sóng lớn cuộn trào, dường như mọi chuyện đều trở lại lúc trước…“Cậu… cậu Tư..” Hiệu trưởng Hoàng kinh ngạc trợn tròn mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.“Tay em…”Tư Hạo Hiên nhíu mày nhìn vết thương trên tay Phong Thiên Tuyết, phẫn nộ quát hiệu trưởng Hoàng, “Ai cho bà lá gan động tới cô ấy?”“A..” Hiệu trưởng Hoàng sợ đến mức rùng mình, sửng sốt.“Cậu Tư, mợ chủ Tư và cậu chủ nhỏ Tư vừa ra ngoài.”Cô giáo Trương yếu ớt nhắc một câu.Cô ta còn tưởng Tư Hạo Hiên nhận lầm Phong Thiên Tuyết thành Bạch Lộ.Phong Thiên Tuyết nghe được câu này thì lập tức tỉnh táo lại.Đúng vậy, bây giờ Tư Hạo Hiên đã cưới Bạch Lộ còn có con rồi, cô không nên ảo tưởng nữa.Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì lập tức đẩy Tư Hạo Hiên ra, bước sang bên cạnh nửa bước.“Tôi biết, tôi bảo bọn họ về trước rồi.”Tư Hạo Hiên đã trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi khi, cụp mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt Phong Thiên Tuyết với ánh mắt phức tạp…Vừa rồi, khi Phong Thiên Tuyết và hiệu trưởng Hoàng giằng co với nhau, Thần Thần và Long Long đã xông tới bảo vệ mẹ nhưng bị Tư Hạo Hiên giành trước một bước.Mà giờ phút này, chúng bảo vệ ở trước người Phong Thiên Tuyết, siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Tư Hạo Hiên với vẻ đề phòng giống như chú sư tử nhỏ.“Mẹ!”Trong góc phòng, Nguyệt Nguyệt được thím Chu bảo vệ ở trong lòng đang mở to đôi mắt rưng rưng, thấp thỏm lo lắng nhìn sang.“Chúng… là con của em à?” Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.“Đúng!” Phong Thiên Tuyết không dám nhìn vào mắt Tư Hạo Hiên.Anh ấy sẽ hận có chứ? Anh ấy hận sự ph*ng đ*ng của cô năm đó…Tư Hạo Hiên có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay để sau lưng lại vô thức nắm chặt.Anh ta im lặng vài giây mới nói với hiệu trưởng Hoàng: “Hiệu trưởng Hoàng, tôi đã xem qua video giám sát, đúng là con tôi sai rồi.”“Vâng, vâng, vâng.”