Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 45: Chương 45

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Hiệu trưởng Hoàng đã không phân biệt rõ tình hình, Tư Hạo Hiên nói gì, bà ta chỉ có thể gật đầu theo.Tư Hạo Hiên ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi Nguyệt Nguyệt: “Bạn nhỏ, Tư Mộ Phong đã bôi thuốc màu lên tóc cháu à?”“Đúng ạ” Nguyệt Nguyệt chu cái miệng nhỏ, tức giận nói, “Cậu ta bắt nạt cháu trước, hai anh cháu cảnh cáo cậu ta nhưng không đánh cậu ta đâu.Là cậu ta nổi giận tự ném quả cầu thủy tinh ra ngoài cửa sổ…”“Được, bác biết rồi” Tư Hạo Hiên chân thành xin lỗi ba đứa trẻ, “Bác thay mặt Tư Mộ Phong con trai bác xin lỗi ba bạn nhỏ và mẹ của các cháu!”Hiệu trưởng Hoàng thấy vậy thì hoàn toàn ngơ ngác.Cô giáo Trương cũng vô cùng kinh ngạc.Mà thím Chu lại vui mừng thở phào nhẹ nhõm.Cậu chủ Tư không thay đổi!Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Tư Hạo Hiên.Anh ấy vẫn phong độ, là một chính nhân quân tử như trước đây…“Mẹ..” Thần Thần kéo vạt áo của Phong Thiên Tuyết khẽ hỏi, “Chúngta phải tha thứ cho Tư Mộ Phong sao?”Phong Thiên Tuyết đang muốn nói, Tư Hạo Hiên lại nói, “Tối về, bác sẽ phạt Tư Mộ Phong đồng thời trao đổi với mẹ thằng bé, để cô ấy đến trường học xin lỗi các cháu”“Ừ.” Hiệu trưởng Hoàng hoàn toàn ngây người, trong đầu chấn động.Bà ta đang nghĩ, có phải Phong Thiên Tuyết có có địa vị cao hơn hoặc… ba đứa bé này chính là con riêng của Tư Hạo Hiên?“Mặt khác…” Tư Hạo Hiên quay đầu nhìn hiệu trưởng Hoàng, “Tôi đã gọi điện thoại cho các thành viên hội đồng quản trị khác, hiệu trưởng Hoàng thật sự không thích hợp để quản lý trường học, vẫn nên tìm công việc khác đi.”“Cậu Tư…”“Hiệu trưởng Hoàng!” Tư Hạo Hiên ngắt lời bà ta, “Tôi đã nghe hết những lời bà vừa nói với cô Phong rồi.Không sai, tôi nói một câu có thể làm một người mất hết tương lai nhưng người đó không phải là cô Phong mà là bà!”“Bà tốt nhất nên thành khẩn xin lỗi bọn họ rồi yên tĩnh rời đi, tôi còn có thể để cho bà một con đường sống” Tư Hạo Hiên cảnh cáo.

Hiệu trưởng Hoàng đã không phân biệt rõ tình hình, Tư Hạo Hiên nói gì, bà ta chỉ có thể gật đầu theo.

Tư Hạo Hiên ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi Nguyệt Nguyệt: “Bạn nhỏ, Tư Mộ Phong đã bôi thuốc màu lên tóc cháu à?”

“Đúng ạ” Nguyệt Nguyệt chu cái miệng nhỏ, tức giận nói, “Cậu ta bắt nạt cháu trước, hai anh cháu cảnh cáo cậu ta nhưng không đánh cậu ta đâu.

Là cậu ta nổi giận tự ném quả cầu thủy tinh ra ngoài cửa sổ…”

“Được, bác biết rồi” Tư Hạo Hiên chân thành xin lỗi ba đứa trẻ, “Bác thay mặt Tư Mộ Phong con trai bác xin lỗi ba bạn nhỏ và mẹ của các cháu!”

Hiệu trưởng Hoàng thấy vậy thì hoàn toàn ngơ ngác.

Cô giáo Trương cũng vô cùng kinh ngạc.

Mà thím Chu lại vui mừng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chủ Tư không thay đổi!

Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Tư Hạo Hiên.

Anh ấy vẫn phong độ, là một chính nhân quân tử như trước đây…

“Mẹ..” Thần Thần kéo vạt áo của Phong Thiên Tuyết khẽ hỏi, “Chúng

ta phải tha thứ cho Tư Mộ Phong sao?”

Phong Thiên Tuyết đang muốn nói, Tư Hạo Hiên lại nói, “Tối về, bác sẽ phạt Tư Mộ Phong đồng thời trao đổi với mẹ thằng bé, để cô ấy đến trường học xin lỗi các cháu”

“Ừ.” Hiệu trưởng Hoàng hoàn toàn ngây người, trong đầu chấn động.

Bà ta đang nghĩ, có phải Phong Thiên Tuyết có có địa vị cao hơn hoặc… ba đứa bé này chính là con riêng của Tư Hạo Hiên?

“Mặt khác…” Tư Hạo Hiên quay đầu nhìn hiệu trưởng Hoàng, “Tôi đã gọi điện thoại cho các thành viên hội đồng quản trị khác, hiệu trưởng Hoàng thật sự không thích hợp để quản lý trường học, vẫn nên tìm công việc khác đi.”

“Cậu Tư…”

“Hiệu trưởng Hoàng!” Tư Hạo Hiên ngắt lời bà ta, “Tôi đã nghe hết những lời bà vừa nói với cô Phong rồi.

Không sai, tôi nói một câu có thể làm một người mất hết tương lai nhưng người đó không phải là cô Phong mà là bà!”

“Bà tốt nhất nên thành khẩn xin lỗi bọn họ rồi yên tĩnh rời đi, tôi còn có thể để cho bà một con đường sống” Tư Hạo Hiên cảnh cáo.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Hiệu trưởng Hoàng đã không phân biệt rõ tình hình, Tư Hạo Hiên nói gì, bà ta chỉ có thể gật đầu theo.Tư Hạo Hiên ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi Nguyệt Nguyệt: “Bạn nhỏ, Tư Mộ Phong đã bôi thuốc màu lên tóc cháu à?”“Đúng ạ” Nguyệt Nguyệt chu cái miệng nhỏ, tức giận nói, “Cậu ta bắt nạt cháu trước, hai anh cháu cảnh cáo cậu ta nhưng không đánh cậu ta đâu.Là cậu ta nổi giận tự ném quả cầu thủy tinh ra ngoài cửa sổ…”“Được, bác biết rồi” Tư Hạo Hiên chân thành xin lỗi ba đứa trẻ, “Bác thay mặt Tư Mộ Phong con trai bác xin lỗi ba bạn nhỏ và mẹ của các cháu!”Hiệu trưởng Hoàng thấy vậy thì hoàn toàn ngơ ngác.Cô giáo Trương cũng vô cùng kinh ngạc.Mà thím Chu lại vui mừng thở phào nhẹ nhõm.Cậu chủ Tư không thay đổi!Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Tư Hạo Hiên.Anh ấy vẫn phong độ, là một chính nhân quân tử như trước đây…“Mẹ..” Thần Thần kéo vạt áo của Phong Thiên Tuyết khẽ hỏi, “Chúngta phải tha thứ cho Tư Mộ Phong sao?”Phong Thiên Tuyết đang muốn nói, Tư Hạo Hiên lại nói, “Tối về, bác sẽ phạt Tư Mộ Phong đồng thời trao đổi với mẹ thằng bé, để cô ấy đến trường học xin lỗi các cháu”“Ừ.” Hiệu trưởng Hoàng hoàn toàn ngây người, trong đầu chấn động.Bà ta đang nghĩ, có phải Phong Thiên Tuyết có có địa vị cao hơn hoặc… ba đứa bé này chính là con riêng của Tư Hạo Hiên?“Mặt khác…” Tư Hạo Hiên quay đầu nhìn hiệu trưởng Hoàng, “Tôi đã gọi điện thoại cho các thành viên hội đồng quản trị khác, hiệu trưởng Hoàng thật sự không thích hợp để quản lý trường học, vẫn nên tìm công việc khác đi.”“Cậu Tư…”“Hiệu trưởng Hoàng!” Tư Hạo Hiên ngắt lời bà ta, “Tôi đã nghe hết những lời bà vừa nói với cô Phong rồi.Không sai, tôi nói một câu có thể làm một người mất hết tương lai nhưng người đó không phải là cô Phong mà là bà!”“Bà tốt nhất nên thành khẩn xin lỗi bọn họ rồi yên tĩnh rời đi, tôi còn có thể để cho bà một con đường sống” Tư Hạo Hiên cảnh cáo.

Chương 45: Chương 45