Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 46: Chương 46
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Vâng!” Hiệu trưởng Hoàng nhận ra tình hình, khom lưng cúi người xin lỗi Phong Thiên Tuyết và ba đứa trẻ: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, không nên xúc phạm cô, tôi có mắt mà như mù”.“Đến bây giờ bà vẫn không biết mình sai ở đầu” Phong Thiên Tuyết ghét cay ghét đắng bà hiệu trưởng này: “Sở dĩ anh Tư xử lý công bằng là vì nhân phẩm của anh ấy chính trực chứ không phải vì tôi có gia thế gì đó không ai biết tới.Lỗi của bà không phải là có mắt như mù mà là để nêu gương cho mọi người, bà hoàn toàn không có phẩm chất cơ bản chính trực lượng thiện!”“Phải, cô nói đúng lắm” Hiệu trưởng Hoàng cúi đầu không dám nói nhiều.Phong Thiên Tuyết liếc mắt không muốn nói thêm, người thế này hoàn toàn nghe không lọt tại được câu nào.“Cút đi” Tư Hạo Hiên thấp giọng nói.“Xin anh Tự giơ cao đánh khẽ…”Hiệu trưởng Hoàng yếu ớt nói một câu rồi cúi đầu rời đi.Cô giáo Trương đã sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, nói năng lộn xộn: “Anh Tư, tôi… tôi…”“Tạm đình chỉ một tháng để tiếp nhận đào tạo lại, đợi cô rèn được phẩm chất tốt rồi đi làm” Tự Hạo Hiên nói.“Cảm ơn, cảm ơn” Cô giáo Trương biết hình phạt của mình đã được coi là nhẹ rồi, cô ta vội cảm ơn rồi khom lưng xin lỗi ba đứa trẻ: “Thần Thần, Long Long, Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, cô không bảo vệ tốt cho các con…”“Cô Trương” Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn cô giáo Trương rời đi.Người đã đi rồi, vệ sĩ của nhà họ Tư canh ở cửa.“Thím Chu, lâu rồi không gặp, thím vẫn khỏe chứ?” Tư Hạo Hiên thân thiết hỏi.“Khỏe lắm, khỏe lắm” Thím Chu gật đầu lia lịa: “Hiếm khi cậu Tư còn nhớ đến tôi”“Nhớ chứ, chưa từng quên..”Lúc nói những lời này, ánh mắt Tư Hạo Hiên nhìn vào Phong Thiên Tuyết.Anh ta muốn cô biết anh ta vẫn luôn nhớ đến cô, nhớ đến tất cả những gì liên quan đến cô…Phong Thiên Tuyết cúi đầu không dám nhìn anh ta.“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, theo bà về lớp học lấy cặp nào.” Thím Chu gọi ba đứa trẻ, “Mẹ nói chuyện với chú về giáo viên mới, sẽ nhanh chóng đến tìm chúng ta thôi”.“Mẹ..” Ba đứa trẻ đều nhìn Phong Thiên Tuyết.“Nghe lời bà, đi đi” Phong Thiên Tuyết ôm ba đứa trẻ, “Lấy cặp xong rồi đợi mẹ ở cổng trường, mẹ ra ngay”“Vâng” Bọn trẻ ngoan ngoãn gật đầu.Thím Chu dẫn ba đứa trẻ đi.
“Vâng!” Hiệu trưởng Hoàng nhận ra tình hình, khom lưng cúi người xin lỗi Phong Thiên Tuyết và ba đứa trẻ: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, không nên xúc phạm cô, tôi có mắt mà như mù”.
“Đến bây giờ bà vẫn không biết mình sai ở đầu” Phong Thiên Tuyết ghét cay ghét đắng bà hiệu trưởng này: “Sở dĩ anh Tư xử lý công bằng là vì nhân phẩm của anh ấy chính trực chứ không phải vì tôi có gia thế gì đó không ai biết tới.
Lỗi của bà không phải là có mắt như mù mà là để nêu gương cho mọi người, bà hoàn toàn không có phẩm chất cơ bản chính trực lượng thiện!”
“Phải, cô nói đúng lắm” Hiệu trưởng Hoàng cúi đầu không dám nói nhiều.
Phong Thiên Tuyết liếc mắt không muốn nói thêm, người thế này hoàn toàn nghe không lọt tại được câu nào.
“Cút đi” Tư Hạo Hiên thấp giọng nói.
“Xin anh Tự giơ cao đánh khẽ…”
Hiệu trưởng Hoàng yếu ớt nói một câu rồi cúi đầu rời đi.
Cô giáo Trương đã sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, nói năng lộn xộn: “Anh Tư, tôi… tôi…”
“Tạm đình chỉ một tháng để tiếp nhận đào tạo lại, đợi cô rèn được phẩm chất tốt rồi đi làm” Tự Hạo Hiên nói.
“Cảm ơn, cảm ơn” Cô giáo Trương biết hình phạt của mình đã được coi là nhẹ rồi, cô ta vội cảm ơn rồi khom lưng xin lỗi ba đứa trẻ: “Thần Thần, Long Long, Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, cô không bảo vệ tốt cho các con…”
“Cô Trương” Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn cô giáo Trương rời đi.
Người đã đi rồi, vệ sĩ của nhà họ Tư canh ở cửa.
“Thím Chu, lâu rồi không gặp, thím vẫn khỏe chứ?” Tư Hạo Hiên thân thiết hỏi.
“Khỏe lắm, khỏe lắm” Thím Chu gật đầu lia lịa: “Hiếm khi cậu Tư còn nhớ đến tôi”
“Nhớ chứ, chưa từng quên.
.
”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Tư Hạo Hiên nhìn vào Phong Thiên Tuyết.
Anh ta muốn cô biết anh ta vẫn luôn nhớ đến cô, nhớ đến tất cả những gì liên quan đến cô…
Phong Thiên Tuyết cúi đầu không dám nhìn anh ta.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, theo bà về lớp học lấy cặp nào.
” Thím Chu gọi ba đứa trẻ, “Mẹ nói chuyện với chú về giáo viên mới, sẽ nhanh chóng đến tìm chúng ta thôi”.
“Mẹ.
.
” Ba đứa trẻ đều nhìn Phong Thiên Tuyết.
“Nghe lời bà, đi đi” Phong Thiên Tuyết ôm ba đứa trẻ, “Lấy cặp xong rồi đợi mẹ ở cổng trường, mẹ ra ngay”
“Vâng” Bọn trẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Thím Chu dẫn ba đứa trẻ đi.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Vâng!” Hiệu trưởng Hoàng nhận ra tình hình, khom lưng cúi người xin lỗi Phong Thiên Tuyết và ba đứa trẻ: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, không nên xúc phạm cô, tôi có mắt mà như mù”.“Đến bây giờ bà vẫn không biết mình sai ở đầu” Phong Thiên Tuyết ghét cay ghét đắng bà hiệu trưởng này: “Sở dĩ anh Tư xử lý công bằng là vì nhân phẩm của anh ấy chính trực chứ không phải vì tôi có gia thế gì đó không ai biết tới.Lỗi của bà không phải là có mắt như mù mà là để nêu gương cho mọi người, bà hoàn toàn không có phẩm chất cơ bản chính trực lượng thiện!”“Phải, cô nói đúng lắm” Hiệu trưởng Hoàng cúi đầu không dám nói nhiều.Phong Thiên Tuyết liếc mắt không muốn nói thêm, người thế này hoàn toàn nghe không lọt tại được câu nào.“Cút đi” Tư Hạo Hiên thấp giọng nói.“Xin anh Tự giơ cao đánh khẽ…”Hiệu trưởng Hoàng yếu ớt nói một câu rồi cúi đầu rời đi.Cô giáo Trương đã sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, nói năng lộn xộn: “Anh Tư, tôi… tôi…”“Tạm đình chỉ một tháng để tiếp nhận đào tạo lại, đợi cô rèn được phẩm chất tốt rồi đi làm” Tự Hạo Hiên nói.“Cảm ơn, cảm ơn” Cô giáo Trương biết hình phạt của mình đã được coi là nhẹ rồi, cô ta vội cảm ơn rồi khom lưng xin lỗi ba đứa trẻ: “Thần Thần, Long Long, Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, cô không bảo vệ tốt cho các con…”“Cô Trương” Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn cô giáo Trương rời đi.Người đã đi rồi, vệ sĩ của nhà họ Tư canh ở cửa.“Thím Chu, lâu rồi không gặp, thím vẫn khỏe chứ?” Tư Hạo Hiên thân thiết hỏi.“Khỏe lắm, khỏe lắm” Thím Chu gật đầu lia lịa: “Hiếm khi cậu Tư còn nhớ đến tôi”“Nhớ chứ, chưa từng quên..”Lúc nói những lời này, ánh mắt Tư Hạo Hiên nhìn vào Phong Thiên Tuyết.Anh ta muốn cô biết anh ta vẫn luôn nhớ đến cô, nhớ đến tất cả những gì liên quan đến cô…Phong Thiên Tuyết cúi đầu không dám nhìn anh ta.“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, theo bà về lớp học lấy cặp nào.” Thím Chu gọi ba đứa trẻ, “Mẹ nói chuyện với chú về giáo viên mới, sẽ nhanh chóng đến tìm chúng ta thôi”.“Mẹ..” Ba đứa trẻ đều nhìn Phong Thiên Tuyết.“Nghe lời bà, đi đi” Phong Thiên Tuyết ôm ba đứa trẻ, “Lấy cặp xong rồi đợi mẹ ở cổng trường, mẹ ra ngay”“Vâng” Bọn trẻ ngoan ngoãn gật đầu.Thím Chu dẫn ba đứa trẻ đi.