Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 58: Chương 58

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng của Dạ Chẩn Đình, cắn răng thấp giọng mắng: “Làm ra vẻ sẽ bị sét đánh chết!”.Lúc này, Dạ Chấn Đình vừa vào thang máy, xoay người nhìn sang…Phong Thiên Tuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cung kính vẫy tay với anh: “Sếp Dạ đi thong thả, chúc anh hôm nay có tâm trạng tốt!”Thái độ đó, muốn bao nhiêu tha thiết có bấy nhiêu tha thiết.Như thể đang trở mặt.Dạ Chẩn Đình cụp mắt, lúc thang máy đóng cửa lại, môi anh khẽ cong lên.Dạ Huy thấy vẻ mặt này của anh thì thầm thở phào, hôm nay là một ngày tốt lành.“Tiểu Phong, bữa sáng này chủ tịch cho tôi rồi, hay là chúng ta chia nhau ăn đi?” Đại Vệ cẩn thận hỏi.“Được, đi thôi.”Phong Thiên Tuyết không muốn lãng phí, mấy món này đã tốn của cô hết ba trăm tám mươi tám tệ đấy.Tổn nhiều tâm tư để lấy lòng ma quỷ Dạ như vậy mà tên đó lại tiện tay cho người khác, đúng là không biết điều!Bỏ đi, ăn với Đại Vệ cũng không xem là lãng phí.Hai người ở bàn nghỉ ngơi ăn sáng.Đại Vệ phấn khích nói: “Tôi chưa từng ăn bữa sáng đắt thế này, còn đẹp và tinh tế, tôi không nỡ ăn.”“Ăn đi cho nóng, đừng lãng phí!”Phong Thiên Tuyết gắp một cái bánh bao chiên cho anh ta.Hai người vui vẻ ăn bữa sáng mà không hề phát hiện ra ở cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ…Hạ Văn Triết đã bị giáng chức xuống làm bảo vệ bãi đậu xe đang như một con chuột làm chuyện xấu, trốn trong góc tối, nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ u ám, trong mắt lóe lên tia sắc bén khiến người ta sợ hãi.Đều tại người phụ nữ này hại anh ta bị Dạ Chấn Đình xử lý, từ một giám đốc của bộ phận nhân sự vẻ vang huy hoàng bị giáng chức đến đây làm bảo vệ.Các đồng nghiệp thấy anh ta đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.Cấp dưới và bạn bè thân thiết ngày trước đều tránh anh ta như tránh tà

Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng của Dạ Chẩn Đình, cắn răng thấp giọng mắng: “Làm ra vẻ sẽ bị sét đánh chết!”.

Lúc này, Dạ Chấn Đình vừa vào thang máy, xoay người nhìn sang…

Phong Thiên Tuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cung kính vẫy tay với anh: “Sếp Dạ đi thong thả, chúc anh hôm nay có tâm trạng tốt!”

Thái độ đó, muốn bao nhiêu tha thiết có bấy nhiêu tha thiết.

Như thể đang trở mặt.

Dạ Chẩn Đình cụp mắt, lúc thang máy đóng cửa lại, môi anh khẽ cong lên.

Dạ Huy thấy vẻ mặt này của anh thì thầm thở phào, hôm nay là một ngày tốt lành.

“Tiểu Phong, bữa sáng này chủ tịch cho tôi rồi, hay là chúng ta chia nhau ăn đi?” Đại Vệ cẩn thận hỏi.

“Được, đi thôi.

Phong Thiên Tuyết không muốn lãng phí, mấy món này đã tốn của cô hết ba trăm tám mươi tám tệ đấy.

Tổn nhiều tâm tư để lấy lòng ma quỷ Dạ như vậy mà tên đó lại tiện tay cho người khác, đúng là không biết điều!

Bỏ đi, ăn với Đại Vệ cũng không xem là lãng phí.

Hai người ở bàn nghỉ ngơi ăn sáng.

Đại Vệ phấn khích nói: “Tôi chưa từng ăn bữa sáng đắt thế này, còn đẹp và tinh tế, tôi không nỡ ăn.

“Ăn đi cho nóng, đừng lãng phí!”

Phong Thiên Tuyết gắp một cái bánh bao chiên cho anh ta.

Hai người vui vẻ ăn bữa sáng mà không hề phát hiện ra ở cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ…

Hạ Văn Triết đã bị giáng chức xuống làm bảo vệ bãi đậu xe đang như một con chuột làm chuyện xấu, trốn trong góc tối, nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ u ám, trong mắt lóe lên tia sắc bén khiến người ta sợ hãi.

Đều tại người phụ nữ này hại anh ta bị Dạ Chấn Đình xử lý, từ một giám đốc của bộ phận nhân sự vẻ vang huy hoàng bị giáng chức đến đây làm bảo vệ.

Các đồng nghiệp thấy anh ta đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Cấp dưới và bạn bè thân thiết ngày trước đều tránh anh ta như tránh tà

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng của Dạ Chẩn Đình, cắn răng thấp giọng mắng: “Làm ra vẻ sẽ bị sét đánh chết!”.Lúc này, Dạ Chấn Đình vừa vào thang máy, xoay người nhìn sang…Phong Thiên Tuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cung kính vẫy tay với anh: “Sếp Dạ đi thong thả, chúc anh hôm nay có tâm trạng tốt!”Thái độ đó, muốn bao nhiêu tha thiết có bấy nhiêu tha thiết.Như thể đang trở mặt.Dạ Chẩn Đình cụp mắt, lúc thang máy đóng cửa lại, môi anh khẽ cong lên.Dạ Huy thấy vẻ mặt này của anh thì thầm thở phào, hôm nay là một ngày tốt lành.“Tiểu Phong, bữa sáng này chủ tịch cho tôi rồi, hay là chúng ta chia nhau ăn đi?” Đại Vệ cẩn thận hỏi.“Được, đi thôi.”Phong Thiên Tuyết không muốn lãng phí, mấy món này đã tốn của cô hết ba trăm tám mươi tám tệ đấy.Tổn nhiều tâm tư để lấy lòng ma quỷ Dạ như vậy mà tên đó lại tiện tay cho người khác, đúng là không biết điều!Bỏ đi, ăn với Đại Vệ cũng không xem là lãng phí.Hai người ở bàn nghỉ ngơi ăn sáng.Đại Vệ phấn khích nói: “Tôi chưa từng ăn bữa sáng đắt thế này, còn đẹp và tinh tế, tôi không nỡ ăn.”“Ăn đi cho nóng, đừng lãng phí!”Phong Thiên Tuyết gắp một cái bánh bao chiên cho anh ta.Hai người vui vẻ ăn bữa sáng mà không hề phát hiện ra ở cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ…Hạ Văn Triết đã bị giáng chức xuống làm bảo vệ bãi đậu xe đang như một con chuột làm chuyện xấu, trốn trong góc tối, nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ u ám, trong mắt lóe lên tia sắc bén khiến người ta sợ hãi.Đều tại người phụ nữ này hại anh ta bị Dạ Chấn Đình xử lý, từ một giám đốc của bộ phận nhân sự vẻ vang huy hoàng bị giáng chức đến đây làm bảo vệ.Các đồng nghiệp thấy anh ta đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.Cấp dưới và bạn bè thân thiết ngày trước đều tránh anh ta như tránh tà

Chương 58: Chương 58