Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 59: Chương 59
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Đối thủ cạnh tranh trước đây thì nhân cơ hội sỉ nhục anh ta, chà đạp lên lòng tự trọng của anh ta.Tất cả những điều này đều do Phong Thiên Tuyết gây ra!“Ngon thật.” Phong Thiên Tuyết ăn xong miếng cháo xương bò cuối cùng, l**m môi như vẫn chưa thấy đã, nói: “Chẳng trách ma quỷ Dạ điểm tên muốn ăn đồ của mấy nhà hàng này, anh ta đúng là sành ăn”“Suyt” Đại Vệ vội nhắc nhở: “Lần trước cổ tự ý nghỉ việc không phép ba ngày, vốn dĩ bộ phận nhân sự muốn sa thải cô, là sếp Dạ đã giữ cô lại đấy.Cô chẳng những không biết cảm ơn mà còn đặt biệt danh cho anh ấy, cái này không hay đâu”“Hả?” Phong Thiên Tuyết hơi kinh ngạc: “Anh nói ma quỷ Dạ, anh ta… không phải, là chủ tịch giữ tôi lại?”.“Đúng vậy” Đại Vệ nghiêm túc kể lại mọi chuyện.“Hôm đó cô đi mãi không thấy quay lại, quản lý Trần gọi cho cô cũng không được.Ngày hôm sau chỉ đành báo cáo lại tình hình cho bộ phận nhân sự, bên bộ phận nhân sự lập tức nói tự ý nghỉ làm không xin phép thì phải sa thải.Quản lý Trần bảo tôi đến bộ phận nhân sự để lấy mẫu đơn lập hồ sơ, tôi vừa đến bộ phận nhân sự thì gặp sếp Huy, cấp dưới thân cận của chủ tịch.Sếp Huy đích thân thông báo với giám đốc bộ phận nhân sự, tạm thời giữ lại vị trí của cô, xử lý như xin nghỉ phép…”“Ờm..”Phong Thiên Tuyết vô cùng bất ngờ, lẽ nào thật sự là ma quỷ Dạ giữ lại vị trí của cô?“Sau này đừng đặt biệt danh cho chủ tịch nữa, nếu không anh ấy mà tức lên thì thật sự sẽ đuổi cô đấy, cô đi đâu để tìm việc?Tôi đi mấy công ty rồi nhưng lượng với đãi ngộ ở Thịnh Thiên là tốt nhất, lại có tương lai hứa hẹn.”Đại Vệ thì thầm nói, vẻ mặt nghiêm túc.Trong đầu Phong Thiên Tuyết chỉ có một câu, tại sao ma quỷ Dạ muốn giữ cô lại?Liệu có phải anh muốn giữ mình lại để xem như đồ chơi, tiếp tục hành hạ mình?Chắc chắn là thế…Đúng là tên b**n th** mà.Nhưng không sao, đã có thể khiến anh nhớ tới thì chứng tỏ vẫn còn giá trị sử dụng.
Đối thủ cạnh tranh trước đây thì nhân cơ hội sỉ nhục anh ta, chà đạp lên lòng tự trọng của anh ta.
Tất cả những điều này đều do Phong Thiên Tuyết gây ra!
“Ngon thật.
” Phong Thiên Tuyết ăn xong miếng cháo xương bò cuối cùng, l**m môi như vẫn chưa thấy đã, nói: “Chẳng trách ma quỷ Dạ điểm tên muốn ăn đồ của mấy nhà hàng này, anh ta đúng là sành ăn”
“Suyt” Đại Vệ vội nhắc nhở: “Lần trước cổ tự ý nghỉ việc không phép ba ngày, vốn dĩ bộ phận nhân sự muốn sa thải cô, là sếp Dạ đã giữ cô lại đấy.
Cô chẳng những không biết cảm ơn mà còn đặt biệt danh cho anh ấy, cái này không hay đâu”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết hơi kinh ngạc: “Anh nói ma quỷ Dạ, anh ta… không phải, là chủ tịch giữ tôi lại?”.
“Đúng vậy” Đại Vệ nghiêm túc kể lại mọi chuyện.
“Hôm đó cô đi mãi không thấy quay lại, quản lý Trần gọi cho cô cũng không được.
Ngày hôm sau chỉ đành báo cáo lại tình hình cho bộ phận nhân sự, bên bộ phận nhân sự lập tức nói tự ý nghỉ làm không xin phép thì phải sa thải.
Quản lý Trần bảo tôi đến bộ phận nhân sự để lấy mẫu đơn lập hồ sơ, tôi vừa đến bộ phận nhân sự thì gặp sếp Huy, cấp dưới thân cận của chủ tịch.
Sếp Huy đích thân thông báo với giám đốc bộ phận nhân sự, tạm thời giữ lại vị trí của cô, xử lý như xin nghỉ phép…”
“Ờm.
.
”
Phong Thiên Tuyết vô cùng bất ngờ, lẽ nào thật sự là ma quỷ Dạ giữ lại vị trí của cô?
“Sau này đừng đặt biệt danh cho chủ tịch nữa, nếu không anh ấy mà tức lên thì thật sự sẽ đuổi cô đấy, cô đi đâu để tìm việc?
Tôi đi mấy công ty rồi nhưng lượng với đãi ngộ ở Thịnh Thiên là tốt nhất, lại có tương lai hứa hẹn.
”
Đại Vệ thì thầm nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong đầu Phong Thiên Tuyết chỉ có một câu, tại sao ma quỷ Dạ muốn giữ cô lại?
Liệu có phải anh muốn giữ mình lại để xem như đồ chơi, tiếp tục hành hạ mình?
Chắc chắn là thế…
Đúng là tên b**n th** mà.
Nhưng không sao, đã có thể khiến anh nhớ tới thì chứng tỏ vẫn còn giá trị sử dụng.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Đối thủ cạnh tranh trước đây thì nhân cơ hội sỉ nhục anh ta, chà đạp lên lòng tự trọng của anh ta.Tất cả những điều này đều do Phong Thiên Tuyết gây ra!“Ngon thật.” Phong Thiên Tuyết ăn xong miếng cháo xương bò cuối cùng, l**m môi như vẫn chưa thấy đã, nói: “Chẳng trách ma quỷ Dạ điểm tên muốn ăn đồ của mấy nhà hàng này, anh ta đúng là sành ăn”“Suyt” Đại Vệ vội nhắc nhở: “Lần trước cổ tự ý nghỉ việc không phép ba ngày, vốn dĩ bộ phận nhân sự muốn sa thải cô, là sếp Dạ đã giữ cô lại đấy.Cô chẳng những không biết cảm ơn mà còn đặt biệt danh cho anh ấy, cái này không hay đâu”“Hả?” Phong Thiên Tuyết hơi kinh ngạc: “Anh nói ma quỷ Dạ, anh ta… không phải, là chủ tịch giữ tôi lại?”.“Đúng vậy” Đại Vệ nghiêm túc kể lại mọi chuyện.“Hôm đó cô đi mãi không thấy quay lại, quản lý Trần gọi cho cô cũng không được.Ngày hôm sau chỉ đành báo cáo lại tình hình cho bộ phận nhân sự, bên bộ phận nhân sự lập tức nói tự ý nghỉ làm không xin phép thì phải sa thải.Quản lý Trần bảo tôi đến bộ phận nhân sự để lấy mẫu đơn lập hồ sơ, tôi vừa đến bộ phận nhân sự thì gặp sếp Huy, cấp dưới thân cận của chủ tịch.Sếp Huy đích thân thông báo với giám đốc bộ phận nhân sự, tạm thời giữ lại vị trí của cô, xử lý như xin nghỉ phép…”“Ờm..”Phong Thiên Tuyết vô cùng bất ngờ, lẽ nào thật sự là ma quỷ Dạ giữ lại vị trí của cô?“Sau này đừng đặt biệt danh cho chủ tịch nữa, nếu không anh ấy mà tức lên thì thật sự sẽ đuổi cô đấy, cô đi đâu để tìm việc?Tôi đi mấy công ty rồi nhưng lượng với đãi ngộ ở Thịnh Thiên là tốt nhất, lại có tương lai hứa hẹn.”Đại Vệ thì thầm nói, vẻ mặt nghiêm túc.Trong đầu Phong Thiên Tuyết chỉ có một câu, tại sao ma quỷ Dạ muốn giữ cô lại?Liệu có phải anh muốn giữ mình lại để xem như đồ chơi, tiếp tục hành hạ mình?Chắc chắn là thế…Đúng là tên b**n th** mà.Nhưng không sao, đã có thể khiến anh nhớ tới thì chứng tỏ vẫn còn giá trị sử dụng.