Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 62: Chương 62
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Sếp Huy, sếp Tư vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện có được không?” Phong Thiên Tuyết nhân cơ hội hỏi Dạ Huy.“Chuyện này.” Dạ Huy quay đầu nhìn Dạ Chẩn Đình ở trong xe rồi gật đầu: “Được.”“Cảm ơn” Phong Thiên Tuyết vội đỡ Tư Hạo Hiên.Lần này Tư Hạo Hiên không từ chối.“Xảy ra chuyện gì vậy?”Đại Vệ vội chạy tới, thấy tình hình trước mắt thì mặt đầy ngơ ngác.“Vừa rồi thùng giấy đổ xuống, suýt chút nữa đập trúng tôi, là sếp Tư đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết kể sơ lược: “Sếp Huy bảo tôi đưa sếp Tư đến bệnh viện, Đại Vệ, anh báo cáo với quản lý Trần giúp tôi”“Ờ, được” Đại Vệ gật đầu.“Cẩn thận, đừng để đụng vào cánh tay”Phong Thiên Tuyết bảo vệ Tư Hạo Hiên lên xe.Chiếc Rolls – Royce Phantom vừa lướt qua, Tư Hạo Hiên ngước mắt nhìn.Trong xe, Dạ Chẩn Đình đang nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết với ánh mắt lạnh lùng âm u…“Tư Viễn, cậu lái xe, những người khác ngồi xe phía sau Tư Hạo Hiên ra lệnh.“Vâng”Chiếc Bentley màu trắng lái khỏi bãi đậu xe, Tư Viễn không kiềm được nói chuyện với Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, lâu rồi không gặp, cô vẫn nhớ tôi chứ?”“Sao lại không nhớ chứ, năm đó lúc tôi hẹn hò với Hạo Hiện anh luôn đi theo sau mà, anh ấy luôn mắng anh là kỳ đà cản mũi”“Ha ha ha..” Tư Viễn cười lớn.“Tôi tưởng em quên hết rồi.” Giọng Tư Hạo Hiên mang theo sự dịu dàng như xưa, anh ta nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ thâm tình.Trái tim Phong Thiên Tuyết run lên, cúi đầu nói: “Đều là chuyện quá khứ..”Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng lại.Tư Viễn ho khan vài tiếng rồi nghiêm túc lái xe, không dám nói thêm gì nữa.“Em với sếp Dạ… quen biết?”Tư Hạo Hiển thông minh cỡ nào, chỉ nhìn vài cái là anh ta có thể nhìn ra Da Chẩn Đình đối xử khác biệt với Phong Thiên Tuyết.“Anh ta là sếp của tôi, sao tôi lại không quen anh ta được?” Phong Thiên Tuyết không nghõ đến những điều đó.“anh đến tìm anh ta bàn chuyện kinh doanh à? Với địa vị của Tư Thị bây giờ chắc không cần phải nhờ ai nhỉ? Cho dù là kinh doanh thì cũng là giao dịch công bằng, anh cần gì phải nhìn sắc mặt của anh ta.”
“Sếp Huy, sếp Tư vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện có được không?” Phong Thiên Tuyết nhân cơ hội hỏi Dạ Huy.
“Chuyện này.
” Dạ Huy quay đầu nhìn Dạ Chẩn Đình ở trong xe rồi gật đầu: “Được.
”
“Cảm ơn” Phong Thiên Tuyết vội đỡ Tư Hạo Hiên.
Lần này Tư Hạo Hiên không từ chối.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại Vệ vội chạy tới, thấy tình hình trước mắt thì mặt đầy ngơ ngác.
“Vừa rồi thùng giấy đổ xuống, suýt chút nữa đập trúng tôi, là sếp Tư đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết kể sơ lược: “Sếp Huy bảo tôi đưa sếp Tư đến bệnh viện, Đại Vệ, anh báo cáo với quản lý Trần giúp tôi”
“Ờ, được” Đại Vệ gật đầu.
“Cẩn thận, đừng để đụng vào cánh tay”
Phong Thiên Tuyết bảo vệ Tư Hạo Hiên lên xe.
Chiếc Rolls – Royce Phantom vừa lướt qua, Tư Hạo Hiên ngước mắt nhìn.
Trong xe, Dạ Chẩn Đình đang nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết với ánh mắt lạnh lùng âm u…
“Tư Viễn, cậu lái xe, những người khác ngồi xe phía sau Tư Hạo Hiên ra lệnh.
“Vâng”
Chiếc Bentley màu trắng lái khỏi bãi đậu xe, Tư Viễn không kiềm được nói chuyện với Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, lâu rồi không gặp, cô vẫn nhớ tôi chứ?”
“Sao lại không nhớ chứ, năm đó lúc tôi hẹn hò với Hạo Hiện anh luôn đi theo sau mà, anh ấy luôn mắng anh là kỳ đà cản mũi”
“Ha ha ha.
.
” Tư Viễn cười lớn.
“Tôi tưởng em quên hết rồi.
” Giọng Tư Hạo Hiên mang theo sự dịu dàng như xưa, anh ta nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ thâm tình.
Trái tim Phong Thiên Tuyết run lên, cúi đầu nói: “Đều là chuyện quá khứ.
.
”
Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng lại.
Tư Viễn ho khan vài tiếng rồi nghiêm túc lái xe, không dám nói thêm gì nữa.
“Em với sếp Dạ… quen biết?”
Tư Hạo Hiển thông minh cỡ nào, chỉ nhìn vài cái là anh ta có thể nhìn ra Da Chẩn Đình đối xử khác biệt với Phong Thiên Tuyết.
“Anh ta là sếp của tôi, sao tôi lại không quen anh ta được?” Phong Thiên Tuyết không nghõ đến những điều đó.
“anh đến tìm anh ta bàn chuyện kinh doanh à? Với địa vị của Tư Thị bây giờ chắc không cần phải nhờ ai nhỉ? Cho dù là kinh doanh thì cũng là giao dịch công bằng, anh cần gì phải nhìn sắc mặt của anh ta.
”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Sếp Huy, sếp Tư vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện có được không?” Phong Thiên Tuyết nhân cơ hội hỏi Dạ Huy.“Chuyện này.” Dạ Huy quay đầu nhìn Dạ Chẩn Đình ở trong xe rồi gật đầu: “Được.”“Cảm ơn” Phong Thiên Tuyết vội đỡ Tư Hạo Hiên.Lần này Tư Hạo Hiên không từ chối.“Xảy ra chuyện gì vậy?”Đại Vệ vội chạy tới, thấy tình hình trước mắt thì mặt đầy ngơ ngác.“Vừa rồi thùng giấy đổ xuống, suýt chút nữa đập trúng tôi, là sếp Tư đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết kể sơ lược: “Sếp Huy bảo tôi đưa sếp Tư đến bệnh viện, Đại Vệ, anh báo cáo với quản lý Trần giúp tôi”“Ờ, được” Đại Vệ gật đầu.“Cẩn thận, đừng để đụng vào cánh tay”Phong Thiên Tuyết bảo vệ Tư Hạo Hiên lên xe.Chiếc Rolls – Royce Phantom vừa lướt qua, Tư Hạo Hiên ngước mắt nhìn.Trong xe, Dạ Chẩn Đình đang nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết với ánh mắt lạnh lùng âm u…“Tư Viễn, cậu lái xe, những người khác ngồi xe phía sau Tư Hạo Hiên ra lệnh.“Vâng”Chiếc Bentley màu trắng lái khỏi bãi đậu xe, Tư Viễn không kiềm được nói chuyện với Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, lâu rồi không gặp, cô vẫn nhớ tôi chứ?”“Sao lại không nhớ chứ, năm đó lúc tôi hẹn hò với Hạo Hiện anh luôn đi theo sau mà, anh ấy luôn mắng anh là kỳ đà cản mũi”“Ha ha ha..” Tư Viễn cười lớn.“Tôi tưởng em quên hết rồi.” Giọng Tư Hạo Hiên mang theo sự dịu dàng như xưa, anh ta nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ thâm tình.Trái tim Phong Thiên Tuyết run lên, cúi đầu nói: “Đều là chuyện quá khứ..”Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng lại.Tư Viễn ho khan vài tiếng rồi nghiêm túc lái xe, không dám nói thêm gì nữa.“Em với sếp Dạ… quen biết?”Tư Hạo Hiển thông minh cỡ nào, chỉ nhìn vài cái là anh ta có thể nhìn ra Da Chẩn Đình đối xử khác biệt với Phong Thiên Tuyết.“Anh ta là sếp của tôi, sao tôi lại không quen anh ta được?” Phong Thiên Tuyết không nghõ đến những điều đó.“anh đến tìm anh ta bàn chuyện kinh doanh à? Với địa vị của Tư Thị bây giờ chắc không cần phải nhờ ai nhỉ? Cho dù là kinh doanh thì cũng là giao dịch công bằng, anh cần gì phải nhìn sắc mặt của anh ta.”