Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 76: Chương 76
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Tiểu Tứ Bảo xù lông lên, rúc đầu vào cánh, ra vẻ như đang xấu hổ…**“Sếp Dạ, chip đã bị Hổ Đen cướp mất, chúng tôi đang dốc hết sức để đuổi theo.”Dạ Huy vừa dẫn người đuổi theo Hổ Đen, vừa gọi điệnbáo cáo lại cho Dạ Chẩn Đình.“Vô dụng!” Dạ Chẩn Đình tức giận quát lớn: “Không tìm lại được con chip thì đừng có quay về đây nữa.”“Vâng!” Dạ Huy vẫy tay, sau đó dõng dạc nói với đám vệ sĩ: “Tối nay dù có chết thì cũng phải giành lại được con chip!”“Thề sống chết đuổi theo con chip!”Các vệ sĩ tinh anh nhất nhà họ Dạ đều liều mình đuổi theo người kia, bố trí rất nhiều các loại cạm bẫy.Hổ Đen chạy trối chết, trải qua rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn đứng giữa ranh rới giữa sự sống và cái chết rất nhiều lần.Nhưng dù có phải trải qua bao nhiêu gian khó thì Hổ Đen vẫn cắn răng kiên trì, gã thầm quyết tâm, mình nhất định phải giao được con chip này cho người đã thuê mình!Nếu thành công thì gã sẽ được nhận một trăm triệu đô la Mỹ tiền thù lao, như vậy thì gã và đảm anh em của gã sẽ có thể vui vẻ sống cả đời này rồi!Hai rưỡi sáng, Dạ Huy dẫn đoàn người vây Hồ Đen lại ở phía bờ biển Nam Tước.Có rất nhiều ánh đèn chói mắt tập trung vào người Hổ Đen, đồng thời còn có mười mấy họng súng đang nhắm thẳng vào anh ta.Nếu anh ta dám phản kháng lại thì kiểu gì cũng sẽ bị bắn thành cái rổ.Dạ Huy quát lớn: “Hổ Đen, mau giao con chip ra đây thì chúng tôi sẽ tha cho anh một con đường sống.Nhìn tình hình nguy hiểm trước mắt, Hổ Đen quyết định được ăn cả, ngã về không: Nuốt chip rồi nhảy xuống biển, như vậy có lẽ sẽ có được một con đường sống…Nghĩ vậy, gã lấy chiếc hộp màu bạc đựng chip ra, vội vàng kéo nơ con bướm bên ngoài, mở hộp, chuẩn bị lấy chip.Nhưng mà khi nhìn thấy đồ trong hộp, gã lại ngẩn ra…Thoáng chốc, gương mặt gã chuyển từ trạng thái ngẩn ngơ, sang hoảng sợ, rồi ngạc nhiên, cuối cùng cơ mặt gã giật giật, môi run run, hốc mắt ngấn nước.Trong đầu gã hiện lên gương mặt lanh lợi, mập mạp của Long Long.Hổ Đen hận muốn chết, gã cảm thấy tim mình như vừa bị xé nát ra làm trăm mảnh, gã nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: “Ma quỷ, cả nhà này đều là ma quỷ..”.“Đoàng!”
Tiểu Tứ Bảo xù lông lên, rúc đầu vào cánh, ra vẻ như đang xấu hổ…
**
“Sếp Dạ, chip đã bị Hổ Đen cướp mất, chúng tôi đang dốc hết sức để đuổi theo.
”
Dạ Huy vừa dẫn người đuổi theo Hổ Đen, vừa gọi điện
báo cáo lại cho Dạ Chẩn Đình.
“Vô dụng!” Dạ Chẩn Đình tức giận quát lớn: “Không tìm lại được con chip thì đừng có quay về đây nữa.
”
“Vâng!” Dạ Huy vẫy tay, sau đó dõng dạc nói với đám vệ sĩ: “Tối nay dù có chết thì cũng phải giành lại được con chip!”
“Thề sống chết đuổi theo con chip!”
Các vệ sĩ tinh anh nhất nhà họ Dạ đều liều mình đuổi theo người kia, bố trí rất nhiều các loại cạm bẫy.
Hổ Đen chạy trối chết, trải qua rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn đứng giữa ranh rới giữa sự sống và cái chết rất nhiều lần.
Nhưng dù có phải trải qua bao nhiêu gian khó thì Hổ Đen vẫn cắn răng kiên trì, gã thầm quyết tâm, mình nhất định phải giao được con chip này cho người đã thuê mình!
Nếu thành công thì gã sẽ được nhận một trăm triệu đô la Mỹ tiền thù lao, như vậy thì gã và đảm anh em của gã sẽ có thể vui vẻ sống cả đời này rồi!
Hai rưỡi sáng, Dạ Huy dẫn đoàn người vây Hồ Đen lại ở phía bờ biển Nam Tước.
Có rất nhiều ánh đèn chói mắt tập trung vào người Hổ Đen, đồng thời còn có mười mấy họng súng đang nhắm thẳng vào anh ta.
Nếu anh ta dám phản kháng lại thì kiểu gì cũng sẽ bị bắn thành cái rổ.
Dạ Huy quát lớn: “Hổ Đen, mau giao con chip ra đây thì chúng tôi sẽ tha cho anh một con đường sống.
Nhìn tình hình nguy hiểm trước mắt, Hổ Đen quyết định được ăn cả, ngã về không: Nuốt chip rồi nhảy xuống biển, như vậy có lẽ sẽ có được một con đường sống…
Nghĩ vậy, gã lấy chiếc hộp màu bạc đựng chip ra, vội vàng kéo nơ con bướm bên ngoài, mở hộp, chuẩn bị lấy chip.
Nhưng mà khi nhìn thấy đồ trong hộp, gã lại ngẩn ra…
Thoáng chốc, gương mặt gã chuyển từ trạng thái ngẩn ngơ, sang hoảng sợ, rồi ngạc nhiên, cuối cùng cơ mặt gã giật giật, môi run run, hốc mắt ngấn nước.
Trong đầu gã hiện lên gương mặt lanh lợi, mập mạp của Long Long.
Hổ Đen hận muốn chết, gã cảm thấy tim mình như vừa bị xé nát ra làm trăm mảnh, gã nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: “Ma quỷ, cả nhà này đều là ma quỷ.
.
”.
“Đoàng!”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Tiểu Tứ Bảo xù lông lên, rúc đầu vào cánh, ra vẻ như đang xấu hổ…**“Sếp Dạ, chip đã bị Hổ Đen cướp mất, chúng tôi đang dốc hết sức để đuổi theo.”Dạ Huy vừa dẫn người đuổi theo Hổ Đen, vừa gọi điệnbáo cáo lại cho Dạ Chẩn Đình.“Vô dụng!” Dạ Chẩn Đình tức giận quát lớn: “Không tìm lại được con chip thì đừng có quay về đây nữa.”“Vâng!” Dạ Huy vẫy tay, sau đó dõng dạc nói với đám vệ sĩ: “Tối nay dù có chết thì cũng phải giành lại được con chip!”“Thề sống chết đuổi theo con chip!”Các vệ sĩ tinh anh nhất nhà họ Dạ đều liều mình đuổi theo người kia, bố trí rất nhiều các loại cạm bẫy.Hổ Đen chạy trối chết, trải qua rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn đứng giữa ranh rới giữa sự sống và cái chết rất nhiều lần.Nhưng dù có phải trải qua bao nhiêu gian khó thì Hổ Đen vẫn cắn răng kiên trì, gã thầm quyết tâm, mình nhất định phải giao được con chip này cho người đã thuê mình!Nếu thành công thì gã sẽ được nhận một trăm triệu đô la Mỹ tiền thù lao, như vậy thì gã và đảm anh em của gã sẽ có thể vui vẻ sống cả đời này rồi!Hai rưỡi sáng, Dạ Huy dẫn đoàn người vây Hồ Đen lại ở phía bờ biển Nam Tước.Có rất nhiều ánh đèn chói mắt tập trung vào người Hổ Đen, đồng thời còn có mười mấy họng súng đang nhắm thẳng vào anh ta.Nếu anh ta dám phản kháng lại thì kiểu gì cũng sẽ bị bắn thành cái rổ.Dạ Huy quát lớn: “Hổ Đen, mau giao con chip ra đây thì chúng tôi sẽ tha cho anh một con đường sống.Nhìn tình hình nguy hiểm trước mắt, Hổ Đen quyết định được ăn cả, ngã về không: Nuốt chip rồi nhảy xuống biển, như vậy có lẽ sẽ có được một con đường sống…Nghĩ vậy, gã lấy chiếc hộp màu bạc đựng chip ra, vội vàng kéo nơ con bướm bên ngoài, mở hộp, chuẩn bị lấy chip.Nhưng mà khi nhìn thấy đồ trong hộp, gã lại ngẩn ra…Thoáng chốc, gương mặt gã chuyển từ trạng thái ngẩn ngơ, sang hoảng sợ, rồi ngạc nhiên, cuối cùng cơ mặt gã giật giật, môi run run, hốc mắt ngấn nước.Trong đầu gã hiện lên gương mặt lanh lợi, mập mạp của Long Long.Hổ Đen hận muốn chết, gã cảm thấy tim mình như vừa bị xé nát ra làm trăm mảnh, gã nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: “Ma quỷ, cả nhà này đều là ma quỷ..”.“Đoàng!”