Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 151: 151: “cô Nhìn Lại Lần Cuối Đi!”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Thứ ba, đúng là tối trừng phạt mẹ con nhà họ Bạch để trút giận cho cô nhưng không phải vì thích cô, cho dù là chó tôi nuôi bị người ta đánh, tôi cũng muốn đánh trả!”“O…”Phong Thiên Tuyết há hốc mồm, giải thích như vậy hình như cũng hợp lý.Cho nên… cô đúng là tự mình đa tình sao?“Cho nên cô thật sự đã tự mình đa tình, tự mãn, tự đòi mất mặt!”Dạ Chấn Đình dường như biết cô đang suy nghĩ gì, cho ra đáp án luôn.“Không ngờ cô lại cho rằng tôi thích cô à?” Dạ Chấn Đình cong môi, cười lạnh giễu cợt, “Ôi, thật nực cười, tôi giống kẻ mù mắt sao?”Phong Thiên Tuyết bị anh dỗi cho không trả lời được, cúi đầu, xoắn ngón tay, quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.“Cô nhìn lại lần cuối đi!”Dạ Chấn Đình cầm lấy vòng cổ hồng ngọc lắc qua lắc lại trước mắt cô.Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã hạ cửa kính xe và ném thẳng nó ra ngoài…“A!” Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, kinh ngạc hét lên chói tai, “Anh… anh điên rồi sao? Đó là một trăm triệu!”“Dừng xe!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.Chiếc xe dừng lại.“Lăn!” Dạ Chẩn Đình phẫn nộ hét lên.Phong Thiên Tuyết cũng không dám nói một câu nào, vội vàng xách váy xuống xe.Dạ Chẩn Đình thấy cô là bực mình, đạp mạnh vào mông CÔ.“Á!” Phong Thiên Tuyết lập tức ngã xuống, nằm trên đường như con ếch, đau đến mức phải hít sâu một hơi.Lôi Vũ và Dạ Huy nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm nhưng không dám hỏi nhiều.“Lái xe” Dạ Chẩn Đình ra lệnh rất tuyệt tình.“Vâng!”Chiếc Rolls Royce nhanh chóng lao đi.Phong Thiên Tuyết từ dưới đất bò dậy, phải chỗ tay bịtrầy xước, sờ chỗ vết thương bị đau rồi xách váy vội vàng quay lại.Chắc cái vòng cổ không bị ném qua xa chứ…Cô hy vọng có thể tìm lại nó!Phong Thiên Tuyết cúi xuống tìm vòng cổ hồng ngọc kia ở bên đường…Bây giờ đang đêm khuya, mặc dù trên đường có ánh đèn nhưng vẫn u ám.
“Thứ ba, đúng là tối trừng phạt mẹ con nhà họ Bạch để trút giận cho cô nhưng không phải vì thích cô, cho dù là chó tôi nuôi bị người ta đánh, tôi cũng muốn đánh trả!”
“O…”
Phong Thiên Tuyết há hốc mồm, giải thích như vậy hình như cũng hợp lý.
Cho nên… cô đúng là tự mình đa tình sao?
“Cho nên cô thật sự đã tự mình đa tình, tự mãn, tự đòi mất mặt!”
Dạ Chấn Đình dường như biết cô đang suy nghĩ gì, cho ra đáp án luôn.
“Không ngờ cô lại cho rằng tôi thích cô à?” Dạ Chấn Đình cong môi, cười lạnh giễu cợt, “Ôi, thật nực cười, tôi giống kẻ mù mắt sao?”
Phong Thiên Tuyết bị anh dỗi cho không trả lời được, cúi đầu, xoắn ngón tay, quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Cô nhìn lại lần cuối đi!”
Dạ Chấn Đình cầm lấy vòng cổ hồng ngọc lắc qua lắc lại trước mắt cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã hạ cửa kính xe và ném thẳng nó ra ngoài…
“A!” Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, kinh ngạc hét lên chói tai, “Anh… anh điên rồi sao? Đó là một trăm triệu!”
“Dừng xe!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
Chiếc xe dừng lại.
“Lăn!” Dạ Chẩn Đình phẫn nộ hét lên.
Phong Thiên Tuyết cũng không dám nói một câu nào, vội vàng xách váy xuống xe.
Dạ Chẩn Đình thấy cô là bực mình, đạp mạnh vào mông CÔ.
“Á!” Phong Thiên Tuyết lập tức ngã xuống, nằm trên đường như con ếch, đau đến mức phải hít sâu một hơi.
Lôi Vũ và Dạ Huy nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm nhưng không dám hỏi nhiều.
“Lái xe” Dạ Chẩn Đình ra lệnh rất tuyệt tình.
“Vâng!”
Chiếc Rolls Royce nhanh chóng lao đi.
Phong Thiên Tuyết từ dưới đất bò dậy, phải chỗ tay bị
trầy xước, sờ chỗ vết thương bị đau rồi xách váy vội vàng quay lại.
Chắc cái vòng cổ không bị ném qua xa chứ…
Cô hy vọng có thể tìm lại nó!
Phong Thiên Tuyết cúi xuống tìm vòng cổ hồng ngọc kia ở bên đường…
Bây giờ đang đêm khuya, mặc dù trên đường có ánh đèn nhưng vẫn u ám.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Thứ ba, đúng là tối trừng phạt mẹ con nhà họ Bạch để trút giận cho cô nhưng không phải vì thích cô, cho dù là chó tôi nuôi bị người ta đánh, tôi cũng muốn đánh trả!”“O…”Phong Thiên Tuyết há hốc mồm, giải thích như vậy hình như cũng hợp lý.Cho nên… cô đúng là tự mình đa tình sao?“Cho nên cô thật sự đã tự mình đa tình, tự mãn, tự đòi mất mặt!”Dạ Chấn Đình dường như biết cô đang suy nghĩ gì, cho ra đáp án luôn.“Không ngờ cô lại cho rằng tôi thích cô à?” Dạ Chấn Đình cong môi, cười lạnh giễu cợt, “Ôi, thật nực cười, tôi giống kẻ mù mắt sao?”Phong Thiên Tuyết bị anh dỗi cho không trả lời được, cúi đầu, xoắn ngón tay, quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.“Cô nhìn lại lần cuối đi!”Dạ Chấn Đình cầm lấy vòng cổ hồng ngọc lắc qua lắc lại trước mắt cô.Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã hạ cửa kính xe và ném thẳng nó ra ngoài…“A!” Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, kinh ngạc hét lên chói tai, “Anh… anh điên rồi sao? Đó là một trăm triệu!”“Dừng xe!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.Chiếc xe dừng lại.“Lăn!” Dạ Chẩn Đình phẫn nộ hét lên.Phong Thiên Tuyết cũng không dám nói một câu nào, vội vàng xách váy xuống xe.Dạ Chẩn Đình thấy cô là bực mình, đạp mạnh vào mông CÔ.“Á!” Phong Thiên Tuyết lập tức ngã xuống, nằm trên đường như con ếch, đau đến mức phải hít sâu một hơi.Lôi Vũ và Dạ Huy nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm nhưng không dám hỏi nhiều.“Lái xe” Dạ Chẩn Đình ra lệnh rất tuyệt tình.“Vâng!”Chiếc Rolls Royce nhanh chóng lao đi.Phong Thiên Tuyết từ dưới đất bò dậy, phải chỗ tay bịtrầy xước, sờ chỗ vết thương bị đau rồi xách váy vội vàng quay lại.Chắc cái vòng cổ không bị ném qua xa chứ…Cô hy vọng có thể tìm lại nó!Phong Thiên Tuyết cúi xuống tìm vòng cổ hồng ngọc kia ở bên đường…Bây giờ đang đêm khuya, mặc dù trên đường có ánh đèn nhưng vẫn u ám.