Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 152: 152: Hóa Ra Là Cô Nhờ Giúp Đỡ

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Cũng may hồng ngọc chói mắt, Phong Thiên Tuyết cuối cùng đã phát hiện ra vòng cổ hồng ngọc trong bụi cỏ sau hơn bốn mươi phút…Cô mừng rỡ, vội vàng nhặt lên phủi bụi, cất vòng cổ vào trong túi xách.Sau đó cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi để gọi xe, lại phát hiện pin điện thoại chỉ còn lại năm phần trăm, chỉ trượt màn hình cũng sẽ bị đơ máy.Nếu lúc này cô gọi xe, có lẽ tài xế không thể liên lạc được với cô mất.Hơn nữa Phong Thiên Tuyết không biết đây là chỗ nào, định vị cũng chưa chắc đã chính xác.Phong Thiên Tuyết chỉ có thể lật tìm danh bạ điện thoại, kiếm người nhờ giúp đỡ.Nhưng ngoài thím Chu, trong danh bạ điện thoại của cô chỉ còn số của con nợ trai bao”.Phong Thiên Tuyết đành phải gọi điện thoại cho anh ta.“Rù rù..”Trong chiếc xe Rolls Royce phiên bản kéo dài…Dạ Chẩn Đình đang phiền muộn uống rượu, nghe tiếng điện thoại rung thì nhíu mày nhìn qua.Trên màn hình hiển thị “người phụ nữ ngu xuẩn”!Đây là tên mà Dạ Chẩn Đình lưu cho Phong Thiên Tuyết.Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, trong lòng càng tức giận hơn.Người phụ nữ chó má này không biết tốt xấu, vừa đuổi cô xuống xe, cô lại gọi vào một số khác của anh…Cô muốn làm gì chứ?Điện thoại vẫn đang rung, Dạ Chẩn Đình từ chối luôn.Bây giờ anh rất tức giận, không muốn gặp cô!Chẳng bao lâu, “người phụ nữ ngu xuẩn” lại gửi đến một định vị, còn có một đoạn âm thoại: “Call boy, tôi bị người ta ném bên đường, điện thoại sắp hết pin rồi, anh mau tới cứu tôi!”Hóa ra là cô nhờ giúp đỡ.Đúng là người cũng như tên, ngu như lợn!Dạ Chẩn Đình nghĩ đến người phụ nữ chó má kia lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, không muốn để ý tới cô…Nhưng anh nghĩ lại, cô không biết tốt xấu như vậy, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ?Anh cần phải cố gắng chỉnh cô mới được…Dạ Chấn Đình nghĩ tới đây lại kêu dừng xe, thay quần áo, đeo mặt nạ rồi lại một chiếc xe khác đi đón Phong Thiên Tuyết…

Cũng may hồng ngọc chói mắt, Phong Thiên Tuyết cuối cùng đã phát hiện ra vòng cổ hồng ngọc trong bụi cỏ sau hơn bốn mươi phút…

Cô mừng rỡ, vội vàng nhặt lên phủi bụi, cất vòng cổ vào trong túi xách.

Sau đó cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi để gọi xe, lại phát hiện pin điện thoại chỉ còn lại năm phần trăm, chỉ trượt màn hình cũng sẽ bị đơ máy.

Nếu lúc này cô gọi xe, có lẽ tài xế không thể liên lạc được với cô mất.

Hơn nữa Phong Thiên Tuyết không biết đây là chỗ nào, định vị cũng chưa chắc đã chính xác.

Phong Thiên Tuyết chỉ có thể lật tìm danh bạ điện thoại, kiếm người nhờ giúp đỡ.

Nhưng ngoài thím Chu, trong danh bạ điện thoại của cô chỉ còn số của con nợ trai bao”.

Phong Thiên Tuyết đành phải gọi điện thoại cho anh ta.

“Rù rù.

.

Trong chiếc xe Rolls Royce phiên bản kéo dài…

Dạ Chẩn Đình đang phiền muộn uống rượu, nghe tiếng điện thoại rung thì nhíu mày nhìn qua.

Trên màn hình hiển thị “người phụ nữ ngu xuẩn”!

Đây là tên mà Dạ Chẩn Đình lưu cho Phong Thiên Tuyết.

Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, trong lòng càng tức giận hơn.

Người phụ nữ chó má này không biết tốt xấu, vừa đuổi cô xuống xe, cô lại gọi vào một số khác của anh…

Cô muốn làm gì chứ?

Điện thoại vẫn đang rung, Dạ Chẩn Đình từ chối luôn.

Bây giờ anh rất tức giận, không muốn gặp cô!

Chẳng bao lâu, “người phụ nữ ngu xuẩn” lại gửi đến một định vị, còn có một đoạn âm thoại: “Call boy, tôi bị người ta ném bên đường, điện thoại sắp hết pin rồi, anh mau tới cứu tôi!”

Hóa ra là cô nhờ giúp đỡ.

Đúng là người cũng như tên, ngu như lợn!

Dạ Chẩn Đình nghĩ đến người phụ nữ chó má kia lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, không muốn để ý tới cô…

Nhưng anh nghĩ lại, cô không biết tốt xấu như vậy, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ?

Anh cần phải cố gắng chỉnh cô mới được…

Dạ Chấn Đình nghĩ tới đây lại kêu dừng xe, thay quần áo, đeo mặt nạ rồi lại một chiếc xe khác đi đón Phong Thiên Tuyết…

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Cũng may hồng ngọc chói mắt, Phong Thiên Tuyết cuối cùng đã phát hiện ra vòng cổ hồng ngọc trong bụi cỏ sau hơn bốn mươi phút…Cô mừng rỡ, vội vàng nhặt lên phủi bụi, cất vòng cổ vào trong túi xách.Sau đó cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi để gọi xe, lại phát hiện pin điện thoại chỉ còn lại năm phần trăm, chỉ trượt màn hình cũng sẽ bị đơ máy.Nếu lúc này cô gọi xe, có lẽ tài xế không thể liên lạc được với cô mất.Hơn nữa Phong Thiên Tuyết không biết đây là chỗ nào, định vị cũng chưa chắc đã chính xác.Phong Thiên Tuyết chỉ có thể lật tìm danh bạ điện thoại, kiếm người nhờ giúp đỡ.Nhưng ngoài thím Chu, trong danh bạ điện thoại của cô chỉ còn số của con nợ trai bao”.Phong Thiên Tuyết đành phải gọi điện thoại cho anh ta.“Rù rù..”Trong chiếc xe Rolls Royce phiên bản kéo dài…Dạ Chẩn Đình đang phiền muộn uống rượu, nghe tiếng điện thoại rung thì nhíu mày nhìn qua.Trên màn hình hiển thị “người phụ nữ ngu xuẩn”!Đây là tên mà Dạ Chẩn Đình lưu cho Phong Thiên Tuyết.Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, trong lòng càng tức giận hơn.Người phụ nữ chó má này không biết tốt xấu, vừa đuổi cô xuống xe, cô lại gọi vào một số khác của anh…Cô muốn làm gì chứ?Điện thoại vẫn đang rung, Dạ Chẩn Đình từ chối luôn.Bây giờ anh rất tức giận, không muốn gặp cô!Chẳng bao lâu, “người phụ nữ ngu xuẩn” lại gửi đến một định vị, còn có một đoạn âm thoại: “Call boy, tôi bị người ta ném bên đường, điện thoại sắp hết pin rồi, anh mau tới cứu tôi!”Hóa ra là cô nhờ giúp đỡ.Đúng là người cũng như tên, ngu như lợn!Dạ Chẩn Đình nghĩ đến người phụ nữ chó má kia lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, không muốn để ý tới cô…Nhưng anh nghĩ lại, cô không biết tốt xấu như vậy, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ?Anh cần phải cố gắng chỉnh cô mới được…Dạ Chấn Đình nghĩ tới đây lại kêu dừng xe, thay quần áo, đeo mặt nạ rồi lại một chiếc xe khác đi đón Phong Thiên Tuyết…

Chương 152: 152: Hóa Ra Là Cô Nhờ Giúp Đỡ