Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 172: Chương 172
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Hiệu trưởng Lưu thở dài một hơi rồi lập tức bỏ tài liệu trên tay vào máy nghiền giấy.Phong Thiên Tuyết đi vào nhà vệ sinh, gọi lại cho cô giáo Trần: “Alo, cô giáo Trần à, vừa nãy cố gọi cho tôi đúng không? Mấy đứa bé lại có chuyện gì à?”.“Không sao, không sao, mấy bé vẫn ổn” Cô giáo Trần nói: “Vừa nãy hiệu trưởng Lưu đến đây lấy tài liệu của phụ huynh ba đứa bé, tôi cảm thấy mình nên thông báo cho cô một câu”“Hả? Tại sao lại cần tài liệu của tôi?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ.“Hình như là người của tập đoàn Thịnh Thiên vừa đến, nhưng hiệu trưởng Lưu nói là bà ấy vừa cầm tài liệu đến thì người bên Thịnh Thiên lại nói là đã tìm thấy đồ cần tìm, bây giờ họ rời đi rồi”“Thể họ cầm tài liệu theo à?”“Họ không cầm đi, hiệu trưởng Lưu nói là họ chưa nhìn đã rời đi rồi.”“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô”Cuối cùng thì con chip cũng đã trả lại suôn sẻ và cũng đã làm tròn lời nói dối.Tảng đá lớn trong lòng Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng được đặt xuống, tiếp theo cô phải chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dạ Chấn Đình và rũ bỏ mối quan hệ giữa hai người…Có như vậy thì nếu như sau này thân phận của bọn trẻ bị bại lộ cũng sẽ không có quan hệ với gì anh.Nhìn thấy Da Chẩn Đình dẫn theo thuộc hạ đi tới, Phong Thiên Tuyết ngay lập tức gọi điện cho con nợ trai bao, chuẩn bị thể hiện tình cảm ngay trước mặt anh để chọc tức anh…Nhưng, khi gọi, nhạc chuông lại vang lên bên phía Dạ Chấn Đình!Phong Thiên Tuyết sững sờ và kinh ngạc nhìn anh, đây là sự trùng hợp, hay là…Dạ Chấn Đình mặt không biểu cảm, bình chân như vại, bàn tay đút trong túi lặng lẽ cúp điện thoại…Nhưng trong lòng lại âm thầm kêu không ổn, số máy riêng này dùng thân phận trai bao’ đưa cho Phong Thiên Tuyết, sao cô lại gọi số này ngay trước mặt anh vậy?Lẽ nào là cố ý thăm dò?“Alo!” Dạ Huy biết hết chuyện bên trong nhanh chóng ra tay, lấy điện thoại ra trả lời cuộc gọi, “Có chuyện gì vậy?”“Đúng đúng đúng, con chip đã tìm thấy rồi.”Phong Thiên Tuyết nghe thấy hội khi cúp máy trong điện thoại bên này, mà bên kia Dạ Huy đang nói chuyện điện thoại, nghi hoặc trong lòng cũng giảm bớt.Xem ra chỉ là trùng hợp, cùng lúc cô gọi điện thoại, điện thoại của Dạ Huy cũng nhận được cuộc gọi, nhưng tại sao điện thoại của anh ta lại có nhạc chuông giống như của con nợ trai bao vậy?Lẽ nào Dạ Huy là con nợ trai bao’?Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Huy cẩn thận đánh giá, nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.Dạ Huy thấp hơn nửa cái đầu so với con nợ trai bao, thân hình cũng không giống nhau, chắc chắn không phải anh…
Hiệu trưởng Lưu thở dài một hơi rồi lập tức bỏ tài liệu trên tay vào máy nghiền giấy.
Phong Thiên Tuyết đi vào nhà vệ sinh, gọi lại cho cô giáo Trần: “Alo, cô giáo Trần à, vừa nãy cố gọi cho tôi đúng không? Mấy đứa bé lại có chuyện gì à?”.
“Không sao, không sao, mấy bé vẫn ổn” Cô giáo Trần nói: “Vừa nãy hiệu trưởng Lưu đến đây lấy tài liệu của phụ huynh ba đứa bé, tôi cảm thấy mình nên thông báo cho cô một câu”
“Hả? Tại sao lại cần tài liệu của tôi?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ.
“Hình như là người của tập đoàn Thịnh Thiên vừa đến, nhưng hiệu trưởng Lưu nói là bà ấy vừa cầm tài liệu đến thì người bên Thịnh Thiên lại nói là đã tìm thấy đồ cần tìm, bây giờ họ rời đi rồi”
“Thể họ cầm tài liệu theo à?”
“Họ không cầm đi, hiệu trưởng Lưu nói là họ chưa nhìn đã rời đi rồi.
”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô”
Cuối cùng thì con chip cũng đã trả lại suôn sẻ và cũng đã làm tròn lời nói dối.
Tảng đá lớn trong lòng Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng được đặt xuống, tiếp theo cô phải chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dạ Chấn Đình và rũ bỏ mối quan hệ giữa hai người…
Có như vậy thì nếu như sau này thân phận của bọn trẻ bị bại lộ cũng sẽ không có quan hệ với gì anh.
Nhìn thấy Da Chẩn Đình dẫn theo thuộc hạ đi tới, Phong Thiên Tuyết ngay lập tức gọi điện cho con nợ trai bao, chuẩn bị thể hiện tình cảm ngay trước mặt anh để chọc tức anh…
Nhưng, khi gọi, nhạc chuông lại vang lên bên phía Dạ Chấn Đình!
Phong Thiên Tuyết sững sờ và kinh ngạc nhìn anh, đây là sự trùng hợp, hay là…
Dạ Chấn Đình mặt không biểu cảm, bình chân như vại, bàn tay đút trong túi lặng lẽ cúp điện thoại…
Nhưng trong lòng lại âm thầm kêu không ổn, số máy riêng này dùng thân phận trai bao’ đưa cho Phong Thiên Tuyết, sao cô lại gọi số này ngay trước mặt anh vậy?
Lẽ nào là cố ý thăm dò?
“Alo!” Dạ Huy biết hết chuyện bên trong nhanh chóng ra tay, lấy điện thoại ra trả lời cuộc gọi, “Có chuyện gì vậy?”
“Đúng đúng đúng, con chip đã tìm thấy rồi.
”
Phong Thiên Tuyết nghe thấy hội khi cúp máy trong điện thoại bên này, mà bên kia Dạ Huy đang nói chuyện điện thoại, nghi hoặc trong lòng cũng giảm bớt.
Xem ra chỉ là trùng hợp, cùng lúc cô gọi điện thoại, điện thoại của Dạ Huy cũng nhận được cuộc gọi, nhưng tại sao điện thoại của anh ta lại có nhạc chuông giống như của con nợ trai bao vậy?
Lẽ nào Dạ Huy là con nợ trai bao’?
Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Huy cẩn thận đánh giá, nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.
Dạ Huy thấp hơn nửa cái đầu so với con nợ trai bao, thân hình cũng không giống nhau, chắc chắn không phải anh…
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Hiệu trưởng Lưu thở dài một hơi rồi lập tức bỏ tài liệu trên tay vào máy nghiền giấy.Phong Thiên Tuyết đi vào nhà vệ sinh, gọi lại cho cô giáo Trần: “Alo, cô giáo Trần à, vừa nãy cố gọi cho tôi đúng không? Mấy đứa bé lại có chuyện gì à?”.“Không sao, không sao, mấy bé vẫn ổn” Cô giáo Trần nói: “Vừa nãy hiệu trưởng Lưu đến đây lấy tài liệu của phụ huynh ba đứa bé, tôi cảm thấy mình nên thông báo cho cô một câu”“Hả? Tại sao lại cần tài liệu của tôi?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ.“Hình như là người của tập đoàn Thịnh Thiên vừa đến, nhưng hiệu trưởng Lưu nói là bà ấy vừa cầm tài liệu đến thì người bên Thịnh Thiên lại nói là đã tìm thấy đồ cần tìm, bây giờ họ rời đi rồi”“Thể họ cầm tài liệu theo à?”“Họ không cầm đi, hiệu trưởng Lưu nói là họ chưa nhìn đã rời đi rồi.”“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô”Cuối cùng thì con chip cũng đã trả lại suôn sẻ và cũng đã làm tròn lời nói dối.Tảng đá lớn trong lòng Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng được đặt xuống, tiếp theo cô phải chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dạ Chấn Đình và rũ bỏ mối quan hệ giữa hai người…Có như vậy thì nếu như sau này thân phận của bọn trẻ bị bại lộ cũng sẽ không có quan hệ với gì anh.Nhìn thấy Da Chẩn Đình dẫn theo thuộc hạ đi tới, Phong Thiên Tuyết ngay lập tức gọi điện cho con nợ trai bao, chuẩn bị thể hiện tình cảm ngay trước mặt anh để chọc tức anh…Nhưng, khi gọi, nhạc chuông lại vang lên bên phía Dạ Chấn Đình!Phong Thiên Tuyết sững sờ và kinh ngạc nhìn anh, đây là sự trùng hợp, hay là…Dạ Chấn Đình mặt không biểu cảm, bình chân như vại, bàn tay đút trong túi lặng lẽ cúp điện thoại…Nhưng trong lòng lại âm thầm kêu không ổn, số máy riêng này dùng thân phận trai bao’ đưa cho Phong Thiên Tuyết, sao cô lại gọi số này ngay trước mặt anh vậy?Lẽ nào là cố ý thăm dò?“Alo!” Dạ Huy biết hết chuyện bên trong nhanh chóng ra tay, lấy điện thoại ra trả lời cuộc gọi, “Có chuyện gì vậy?”“Đúng đúng đúng, con chip đã tìm thấy rồi.”Phong Thiên Tuyết nghe thấy hội khi cúp máy trong điện thoại bên này, mà bên kia Dạ Huy đang nói chuyện điện thoại, nghi hoặc trong lòng cũng giảm bớt.Xem ra chỉ là trùng hợp, cùng lúc cô gọi điện thoại, điện thoại của Dạ Huy cũng nhận được cuộc gọi, nhưng tại sao điện thoại của anh ta lại có nhạc chuông giống như của con nợ trai bao vậy?Lẽ nào Dạ Huy là con nợ trai bao’?Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Huy cẩn thận đánh giá, nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.Dạ Huy thấp hơn nửa cái đầu so với con nợ trai bao, thân hình cũng không giống nhau, chắc chắn không phải anh…