Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 173: Chương 173
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nhưng mà, bây giờ càng nhìn, cô càng cảm thấy dáng người của Dạ Chẩn Đình rất giống con nợ trai bao, thân hình và dáng dấp gần như y hệt nhau, ngay cả mắt cũng rất giống.Cô chuyển sang nhìn Dạ Chẩn Đình, anh đã bước vào thang máy rồi, Dạ Huy và hai người tùy tùng khác cũng theo sau anh.Phong Thiên Tuyết lại gọi cho con nợ trai bao, còn tiến sát vào thang máy để nghe âm thanh, nếu lần này chuông điện thoại lại vang lên cùng lúc thì chắc chắn Dạ Chấn Đình có vấn đề!Trong thang máy, Dạ Chẩn Đình vừa tắt chuông thì có cuộc gọi đến.trả lời: “Alo!”.Anh không vội vàng bắt máy, đợi thang máy xuống mấy tầng rồi mới“Anh đang làm gì vậy? Tại sao vừa nãy không nghe máy của tôi?”Phong Thiên Tuyết không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghĩ liệu có phải bản thân mình lại đa nghi rồi không.“Có chuyện gì vậy, nói đi” Dạ Chẩn Đình biết cô đã nghi ngờ rồi.“Vớ vẩn, không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao? Anh phải giả vời làm bạn trai của tôi.”“Cô muốn giả vờ như thế nào?” Dạ Chấn Đình hỏi.“Sau khi tan làm thì lái xe đến đón tôi” Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ, “Mua một bó hoa hồng, tôi sẽ hoàn tiền cho anh!”Nếu anh không dám đến thì chắc chắn là có vấn đề.“Nhỡ sếp cô đánh tôi thì sao?” Dạ Chấn Đình cố ý hỏi.“Không đâu, ông chủ của tôi rất có tố chất, không tùy tiện đánh người đầu” Phong Thiên Tuyết cố ý nói, “Tôi bảo anh tới là vì muốn chứngminh mình có bạn trai, khiến anh ta từ bỏ ý định này, người kiêu ngạo như anh ta chỉ cần gặp anh một lần sẽ từ bỏ ý định ngay”“Được rồi, sau khi tan làm tôi sẽ tới, cô gửi địa chỉ cho tôi đi”“Tôi gửi luôn đây.”cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi kích động, con nợ trai bao’ thật sự đã đồng ý, điều này cho thấy anh thật sự không phải Dạ Chấn Đình, không đúng, có lẽ Dạ Chẩn Đình cố tình làm như vậy để xua tan nghi ngờ của cô thì sao?Nếu đến lúc đó họ không gặp mặt nhau thì vẫn không nói lên được điều gì.Nếu hai người gặp nhau thì thực sự có thể chứng minh rằng họ không phải là cùng một người.“Dạ Vương, hình như cô Phong đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi” Dạ Huy nhẹ giọng nhắc nhở.“Tiểu Đoạn có phải đã đến thành phố Hải rồi không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi, “Bảo cậu ấy đến gặp tôi”“Vâng.” Dạ Huy lấy điện thoại ra, nhưng có chút lo lắng, nhẹ giọng nhắc nhở, “Cậu Đoạn khá giống anh, giả mạo anh cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cậu ấy phong lưu như vậy, liệu có..”“Cậu ấy dám à?” Dạ Chấn Đình nhướng mày.“Vâng!”
Nhưng mà, bây giờ càng nhìn, cô càng cảm thấy dáng người của Dạ Chẩn Đình rất giống con nợ trai bao, thân hình và dáng dấp gần như y hệt nhau, ngay cả mắt cũng rất giống.
Cô chuyển sang nhìn Dạ Chẩn Đình, anh đã bước vào thang máy rồi, Dạ Huy và hai người tùy tùng khác cũng theo sau anh.
Phong Thiên Tuyết lại gọi cho con nợ trai bao, còn tiến sát vào thang máy để nghe âm thanh, nếu lần này chuông điện thoại lại vang lên cùng lúc thì chắc chắn Dạ Chấn Đình có vấn đề!
Trong thang máy, Dạ Chẩn Đình vừa tắt chuông thì có cuộc gọi đến.
trả lời: “Alo!”.
Anh không vội vàng bắt máy, đợi thang máy xuống mấy tầng rồi mới
“Anh đang làm gì vậy? Tại sao vừa nãy không nghe máy của tôi?”
Phong Thiên Tuyết không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghĩ liệu có phải bản thân mình lại đa nghi rồi không.
“Có chuyện gì vậy, nói đi” Dạ Chẩn Đình biết cô đã nghi ngờ rồi.
“Vớ vẩn, không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao? Anh phải giả vời làm bạn trai của tôi.
”
“Cô muốn giả vờ như thế nào?” Dạ Chấn Đình hỏi.
“Sau khi tan làm thì lái xe đến đón tôi” Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ, “Mua một bó hoa hồng, tôi sẽ hoàn tiền cho anh!”
Nếu anh không dám đến thì chắc chắn là có vấn đề.
“Nhỡ sếp cô đánh tôi thì sao?” Dạ Chấn Đình cố ý hỏi.
“Không đâu, ông chủ của tôi rất có tố chất, không tùy tiện đánh người đầu” Phong Thiên Tuyết cố ý nói, “Tôi bảo anh tới là vì muốn chứng
minh mình có bạn trai, khiến anh ta từ bỏ ý định này, người kiêu ngạo như anh ta chỉ cần gặp anh một lần sẽ từ bỏ ý định ngay”
“Được rồi, sau khi tan làm tôi sẽ tới, cô gửi địa chỉ cho tôi đi”
“Tôi gửi luôn đây.
”
cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi kích động, con nợ trai bao’ thật sự đã đồng ý, điều này cho thấy anh thật sự không phải Dạ Chấn Đình, không đúng, có lẽ Dạ Chẩn Đình cố tình làm như vậy để xua tan nghi ngờ của cô thì sao?
Nếu đến lúc đó họ không gặp mặt nhau thì vẫn không nói lên được điều gì.
Nếu hai người gặp nhau thì thực sự có thể chứng minh rằng họ không phải là cùng một người.
“Dạ Vương, hình như cô Phong đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi” Dạ Huy nhẹ giọng nhắc nhở.
“Tiểu Đoạn có phải đã đến thành phố Hải rồi không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi, “Bảo cậu ấy đến gặp tôi”
“Vâng.
” Dạ Huy lấy điện thoại ra, nhưng có chút lo lắng, nhẹ giọng nhắc nhở, “Cậu Đoạn khá giống anh, giả mạo anh cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cậu ấy phong lưu như vậy, liệu có.
.
”
“Cậu ấy dám à?” Dạ Chấn Đình nhướng mày.
“Vâng!”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nhưng mà, bây giờ càng nhìn, cô càng cảm thấy dáng người của Dạ Chẩn Đình rất giống con nợ trai bao, thân hình và dáng dấp gần như y hệt nhau, ngay cả mắt cũng rất giống.Cô chuyển sang nhìn Dạ Chẩn Đình, anh đã bước vào thang máy rồi, Dạ Huy và hai người tùy tùng khác cũng theo sau anh.Phong Thiên Tuyết lại gọi cho con nợ trai bao, còn tiến sát vào thang máy để nghe âm thanh, nếu lần này chuông điện thoại lại vang lên cùng lúc thì chắc chắn Dạ Chấn Đình có vấn đề!Trong thang máy, Dạ Chẩn Đình vừa tắt chuông thì có cuộc gọi đến.trả lời: “Alo!”.Anh không vội vàng bắt máy, đợi thang máy xuống mấy tầng rồi mới“Anh đang làm gì vậy? Tại sao vừa nãy không nghe máy của tôi?”Phong Thiên Tuyết không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghĩ liệu có phải bản thân mình lại đa nghi rồi không.“Có chuyện gì vậy, nói đi” Dạ Chẩn Đình biết cô đã nghi ngờ rồi.“Vớ vẩn, không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao? Anh phải giả vời làm bạn trai của tôi.”“Cô muốn giả vờ như thế nào?” Dạ Chấn Đình hỏi.“Sau khi tan làm thì lái xe đến đón tôi” Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ, “Mua một bó hoa hồng, tôi sẽ hoàn tiền cho anh!”Nếu anh không dám đến thì chắc chắn là có vấn đề.“Nhỡ sếp cô đánh tôi thì sao?” Dạ Chấn Đình cố ý hỏi.“Không đâu, ông chủ của tôi rất có tố chất, không tùy tiện đánh người đầu” Phong Thiên Tuyết cố ý nói, “Tôi bảo anh tới là vì muốn chứngminh mình có bạn trai, khiến anh ta từ bỏ ý định này, người kiêu ngạo như anh ta chỉ cần gặp anh một lần sẽ từ bỏ ý định ngay”“Được rồi, sau khi tan làm tôi sẽ tới, cô gửi địa chỉ cho tôi đi”“Tôi gửi luôn đây.”cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi kích động, con nợ trai bao’ thật sự đã đồng ý, điều này cho thấy anh thật sự không phải Dạ Chấn Đình, không đúng, có lẽ Dạ Chẩn Đình cố tình làm như vậy để xua tan nghi ngờ của cô thì sao?Nếu đến lúc đó họ không gặp mặt nhau thì vẫn không nói lên được điều gì.Nếu hai người gặp nhau thì thực sự có thể chứng minh rằng họ không phải là cùng một người.“Dạ Vương, hình như cô Phong đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi” Dạ Huy nhẹ giọng nhắc nhở.“Tiểu Đoạn có phải đã đến thành phố Hải rồi không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi, “Bảo cậu ấy đến gặp tôi”“Vâng.” Dạ Huy lấy điện thoại ra, nhưng có chút lo lắng, nhẹ giọng nhắc nhở, “Cậu Đoạn khá giống anh, giả mạo anh cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cậu ấy phong lưu như vậy, liệu có..”“Cậu ấy dám à?” Dạ Chấn Đình nhướng mày.“Vâng!”