Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 233

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Không sao, chữa bệnh cho cô bé trước đã.”Lôi Vũ tự mình khám và điều trị cho Nguyệt Nguyệt để đỡ phải làm các loại thủ tục, đồng thời không cần đăng ký thông tin.Không hổ là bác sĩ riêng của nhà họ Dạ, với tài chữa bệnh cao siêu, Lôi Vũ nhanh chóng khám ra vấn đề, đồng thời kê đơn thuốc.“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”Lôi Vũ kê một ít thuốc đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cô Phong, cô đã đến đây rồi thì để tôi xử lý vết thương ở cổ và vai cô luôn một thế nh锓Được, cảm ơn cô.” Phong Thiên Tuyết nháy mắt với thím Chu.Thím Chu vội vàng bế Nguyệt Nguyệt nói: “Bác sĩ Lôi, cám ơn cô, tôi đưa cháu về nghỉ trước đây.”“Không cần khách sáo, để tôi sai người đưa hai người về.”Bác sĩ Lôi không để ý.“Không cần không cần, tôi tự bắt xe là được, cảm ơn cô” Thím Chu bế Nguyệt Nguyệt nhanh chóng rời đi.Lúc này, tình trạng của Nguyệt Nguyệt đã chuyển biến tốt đẹp hơn.nhiều, trong cơn mơ màng cô bé gọi: “Mẹ, mẹ..”“Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ trở về nhanh thôi, chúng ta về nhà trước nhé.” Thím Chu dỗ dành cổ bé.Phong Thiên Tuyết đưa mắt nhìn họ rời đi.“Cô Phong, bên này” Lôi Vũ gọi.“Tôi tới đây.Phong Thiên Tuyết đi vào.Lôi Vũ xử lý vết thương cho cô, kê một ít thuốc, dặn dò một số điều cần chú ý, còn ngỏ ý muốn lái xe đưa cô về.Phong Thiên Tuyết từ chối liên tục, sau đó vội vàng rời đi.Đi ra khỏi bệnh viện, thím Chu bể Nguyệt Nguyệt đứng ở ven đường chờ cô, hai người bắt xe nhanh chóng rời đi.Cách đó không xa, Lôi Vũ thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cô ấy cứ cảm thấy tối nay Phong Thiên Tuyết là lạ.Nhưng nghĩ ngợi một lát, nếu quả thật có bí mật gì đó không thể cho ai biết thì Phong Thiên Tuyết sẽ không đi tìm cô ấy.Lôi Vũ không suy nghĩ nhiều, quay về tiếp tục công việc.Về đến nhà, Phong Thiên Tuyết và thím Chu lại vội vàng cho Nguyệt Nguyệt uống thuốc, đến khi dỗ cô bé nằm ngủ đã là ba rưỡi sáng.Thím Chu đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn muốn đi nấu cơm cho Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết dỗ bà đi ngủ sớm rồi trông coi Nguyệt Nguyệt.Năm giờ sáng, cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng hạ sốt.Phong Thiên Tuyết ghé vào bên người cô bé ngủ thiếp đi, ngủ liền một mạch đến sáu rưỡi.Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phong Thiên Tuyết vội vàng xoay người dậy: “Tiêu rồi, lại đến trễ rồi”“Cô chủ, tối qua cô mới ngủ một tiếng, tôi không đành lòng đánh thức cô..”Thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhơ.“Thím phải gọi tôi chứ, tôi phải đi làm mà.”Phong Thiên Tuyết đánh răng, vốc nước qua loa lên mặt rồi đi ra ngoài.

“Không sao, chữa bệnh cho cô bé trước đã.

Lôi Vũ tự mình khám và điều trị cho Nguyệt Nguyệt để đỡ phải làm các loại thủ tục, đồng thời không cần đăng ký thông tin.

Không hổ là bác sĩ riêng của nhà họ Dạ, với tài chữa bệnh cao siêu, Lôi Vũ nhanh chóng khám ra vấn đề, đồng thời kê đơn thuốc.

“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.

Lôi Vũ kê một ít thuốc đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cô Phong, cô đã đến đây rồi thì để tôi xử lý vết thương ở cổ và vai cô luôn một thế nhé”

“Được, cảm ơn cô.

” Phong Thiên Tuyết nháy mắt với thím Chu.

Thím Chu vội vàng bế Nguyệt Nguyệt nói: “Bác sĩ Lôi, cám ơn cô, tôi đưa cháu về nghỉ trước đây.

“Không cần khách sáo, để tôi sai người đưa hai người về.

Bác sĩ Lôi không để ý.

“Không cần không cần, tôi tự bắt xe là được, cảm ơn cô” Thím Chu bế Nguyệt Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Lúc này, tình trạng của Nguyệt Nguyệt đã chuyển biến tốt đẹp hơn.

nhiều, trong cơn mơ màng cô bé gọi: “Mẹ, mẹ.

.

“Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ trở về nhanh thôi, chúng ta về nhà trước nhé.

” Thím Chu dỗ dành cổ bé.

Phong Thiên Tuyết đưa mắt nhìn họ rời đi.

“Cô Phong, bên này” Lôi Vũ gọi.

“Tôi tới đây.

Phong Thiên Tuyết đi vào.

Lôi Vũ xử lý vết thương cho cô, kê một ít thuốc, dặn dò một số điều cần chú ý, còn ngỏ ý muốn lái xe đưa cô về.

Phong Thiên Tuyết từ chối liên tục, sau đó vội vàng rời đi.

Đi ra khỏi bệnh viện, thím Chu bể Nguyệt Nguyệt đứng ở ven đường chờ cô, hai người bắt xe nhanh chóng rời đi.

Cách đó không xa, Lôi Vũ thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cô ấy cứ cảm thấy tối nay Phong Thiên Tuyết là lạ.

Nhưng nghĩ ngợi một lát, nếu quả thật có bí mật gì đó không thể cho ai biết thì Phong Thiên Tuyết sẽ không đi tìm cô ấy.

Lôi Vũ không suy nghĩ nhiều, quay về tiếp tục công việc.

Về đến nhà, Phong Thiên Tuyết và thím Chu lại vội vàng cho Nguyệt Nguyệt uống thuốc, đến khi dỗ cô bé nằm ngủ đã là ba rưỡi sáng.

Thím Chu đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn muốn đi nấu cơm cho Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết dỗ bà đi ngủ sớm rồi trông coi Nguyệt Nguyệt.

Năm giờ sáng, cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng hạ sốt.

Phong Thiên Tuyết ghé vào bên người cô bé ngủ thiếp đi, ngủ liền một mạch đến sáu rưỡi.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phong Thiên Tuyết vội vàng xoay người dậy: “Tiêu rồi, lại đến trễ rồi”

“Cô chủ, tối qua cô mới ngủ một tiếng, tôi không đành lòng đánh thức cô.

.

Thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhơ.

“Thím phải gọi tôi chứ, tôi phải đi làm mà.

Phong Thiên Tuyết đánh răng, vốc nước qua loa lên mặt rồi đi ra ngoài.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Không sao, chữa bệnh cho cô bé trước đã.”Lôi Vũ tự mình khám và điều trị cho Nguyệt Nguyệt để đỡ phải làm các loại thủ tục, đồng thời không cần đăng ký thông tin.Không hổ là bác sĩ riêng của nhà họ Dạ, với tài chữa bệnh cao siêu, Lôi Vũ nhanh chóng khám ra vấn đề, đồng thời kê đơn thuốc.“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”Lôi Vũ kê một ít thuốc đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Cô Phong, cô đã đến đây rồi thì để tôi xử lý vết thương ở cổ và vai cô luôn một thế nh锓Được, cảm ơn cô.” Phong Thiên Tuyết nháy mắt với thím Chu.Thím Chu vội vàng bế Nguyệt Nguyệt nói: “Bác sĩ Lôi, cám ơn cô, tôi đưa cháu về nghỉ trước đây.”“Không cần khách sáo, để tôi sai người đưa hai người về.”Bác sĩ Lôi không để ý.“Không cần không cần, tôi tự bắt xe là được, cảm ơn cô” Thím Chu bế Nguyệt Nguyệt nhanh chóng rời đi.Lúc này, tình trạng của Nguyệt Nguyệt đã chuyển biến tốt đẹp hơn.nhiều, trong cơn mơ màng cô bé gọi: “Mẹ, mẹ..”“Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ trở về nhanh thôi, chúng ta về nhà trước nhé.” Thím Chu dỗ dành cổ bé.Phong Thiên Tuyết đưa mắt nhìn họ rời đi.“Cô Phong, bên này” Lôi Vũ gọi.“Tôi tới đây.Phong Thiên Tuyết đi vào.Lôi Vũ xử lý vết thương cho cô, kê một ít thuốc, dặn dò một số điều cần chú ý, còn ngỏ ý muốn lái xe đưa cô về.Phong Thiên Tuyết từ chối liên tục, sau đó vội vàng rời đi.Đi ra khỏi bệnh viện, thím Chu bể Nguyệt Nguyệt đứng ở ven đường chờ cô, hai người bắt xe nhanh chóng rời đi.Cách đó không xa, Lôi Vũ thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cô ấy cứ cảm thấy tối nay Phong Thiên Tuyết là lạ.Nhưng nghĩ ngợi một lát, nếu quả thật có bí mật gì đó không thể cho ai biết thì Phong Thiên Tuyết sẽ không đi tìm cô ấy.Lôi Vũ không suy nghĩ nhiều, quay về tiếp tục công việc.Về đến nhà, Phong Thiên Tuyết và thím Chu lại vội vàng cho Nguyệt Nguyệt uống thuốc, đến khi dỗ cô bé nằm ngủ đã là ba rưỡi sáng.Thím Chu đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn muốn đi nấu cơm cho Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết dỗ bà đi ngủ sớm rồi trông coi Nguyệt Nguyệt.Năm giờ sáng, cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng hạ sốt.Phong Thiên Tuyết ghé vào bên người cô bé ngủ thiếp đi, ngủ liền một mạch đến sáu rưỡi.Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phong Thiên Tuyết vội vàng xoay người dậy: “Tiêu rồi, lại đến trễ rồi”“Cô chủ, tối qua cô mới ngủ một tiếng, tôi không đành lòng đánh thức cô..”Thím Chu đang chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhơ.“Thím phải gọi tôi chứ, tôi phải đi làm mà.”Phong Thiên Tuyết đánh răng, vốc nước qua loa lên mặt rồi đi ra ngoài.

Chương 233