Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 276
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Khi cửa phòng đóng lại rồi, Phong Thiên Tuyết mới bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới phát hiện ra là Dạ Chấn Đình sắp làm đến bước cuối cùng rồi.Cô cuống quýt đẩy anh ra, nhưng lại bị anh đè ngược lên bàn.“Đừng mà” Phong Thiên Tuyết sợ đến mức run lên, phản đối bằng cả cơ thể mình.“Cô tự chuốc lấy đấy.”Giọng nói của Dạ Chấn Đình khàn đi, anh vừa hôn cô vừa c** q**n áo của mình ra.“Ừ, ư? Phong Thiên Tuyết ra sức giãy dụa, trong đầu cô hiện lên bóng người của call boy, cô không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được.Dạ Chấn Đình vén váy của cô lên, chuẩn bị làm nốt bước cuối cùng.“Đừng mà” Phong Thiên Tuyết sợ hãi kêu lên: “Tôi có bạn trai rồi”.“Bạn trai?” Dạ Chẩn Đình dừng tay lại, sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Lại dùng cái cớ cũ rích này để lừa tôi à?”“Không phải, tôi có thật mà.” Phong Thiên Tuyết bối rối nói: “Hôm qua chúng tôi mới cùng nhau.”Cô đang nói dở thì lại ngừng lại bởi vì khi nhìn qua lớp áo sơ mi xộc xệch của anh, cô đã nhìn thấy thấp thoáng hình xăm của anh.Nhưng cô chỉ thấy một góc, không thấy rõ chi tiết của nó.Cô vội vàng đưa tay ra kéo áo sơ mi của anh, muốn nhìn xem liệu đó phải là hình xăm đầu con sói không.Dạ Chẩn Đình lập tức gạt tay cô ra, cảnh giác lùi về phía sau.“Anh là..”“Cô đi được rồi đấy.”Dạ Chẩn Đình cắt ngang lời của Phong Thiên Tuyết, sau đó từ từ chỉnh đốn lại trang phục, nhìn giống như một tên đàn ông trăng hoa vô tình vậy.“Sau lưng anh là cái gì vậy?”Phong Thiên Tuyết rất kích động, cô lại đưa tay ra kéo áo anh.Dạ Chẩn Đình nhanh nhẹn tránh sang một bên, sau đó lạnh lùng nhướng mày lên: “Sao nào? Bây giờ cảm thấy rạo rực trong lòng, muốn đè tôi xuống rồi à?”“Tôi..” Phong Thiên Tuyết đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh lùng của Dạ Quân vang lên từ bên ngoài: “Dạ Vương, sắp đến khâu cuối cùng của buổi họp báo rồi, ông Tưởng mời anh xuống dưới.”“Tôi xuống đây” Dạ Chấn Đình đáp.“Vâng”Phong Thiên Tuyết đánh giữ những lời đang định nói lại, chuyển sang nói: “Anh đi làm việc trước đi đã.”
Khi cửa phòng đóng lại rồi, Phong Thiên Tuyết mới bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới phát hiện ra là Dạ Chấn Đình sắp làm đến bước cuối cùng rồi.
Cô cuống quýt đẩy anh ra, nhưng lại bị anh đè ngược lên bàn.
“Đừng mà” Phong Thiên Tuyết sợ đến mức run lên, phản đối bằng cả cơ thể mình.
“Cô tự chuốc lấy đấy.
”
Giọng nói của Dạ Chấn Đình khàn đi, anh vừa hôn cô vừa c** q**n áo của mình ra.
“Ừ, ư? Phong Thiên Tuyết ra sức giãy dụa, trong đầu cô hiện lên bóng người của call boy, cô không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được.
Dạ Chấn Đình vén váy của cô lên, chuẩn bị làm nốt bước cuối cùng.
“Đừng mà” Phong Thiên Tuyết sợ hãi kêu lên: “Tôi có bạn trai rồi”.
“Bạn trai?” Dạ Chẩn Đình dừng tay lại, sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Lại dùng cái cớ cũ rích này để lừa tôi à?”
“Không phải, tôi có thật mà.
” Phong Thiên Tuyết bối rối nói: “Hôm qua chúng tôi mới cùng nhau.
”
Cô đang nói dở thì lại ngừng lại bởi vì khi nhìn qua lớp áo sơ mi xộc xệch của anh, cô đã nhìn thấy thấp thoáng hình xăm của anh.
Nhưng cô chỉ thấy một góc, không thấy rõ chi tiết của nó.
Cô vội vàng đưa tay ra kéo áo sơ mi của anh, muốn nhìn xem liệu đó phải là hình xăm đầu con sói không.
Dạ Chẩn Đình lập tức gạt tay cô ra, cảnh giác lùi về phía sau.
“Anh là.
.
”
“Cô đi được rồi đấy.
”
Dạ Chẩn Đình cắt ngang lời của Phong Thiên Tuyết, sau đó từ từ chỉnh đốn lại trang phục, nhìn giống như một tên đàn ông trăng hoa vô tình vậy.
“Sau lưng anh là cái gì vậy?”
Phong Thiên Tuyết rất kích động, cô lại đưa tay ra kéo áo anh.
Dạ Chẩn Đình nhanh nhẹn tránh sang một bên, sau đó lạnh lùng nhướng mày lên: “Sao nào? Bây giờ cảm thấy rạo rực trong lòng, muốn đè tôi xuống rồi à?”
“Tôi.
.
” Phong Thiên Tuyết đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh lùng của Dạ Quân vang lên từ bên ngoài: “Dạ Vương, sắp đến khâu cuối cùng của buổi họp báo rồi, ông Tưởng mời anh xuống dưới.
”
“Tôi xuống đây” Dạ Chấn Đình đáp.
“Vâng”
Phong Thiên Tuyết đánh giữ những lời đang định nói lại, chuyển sang nói: “Anh đi làm việc trước đi đã.
”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Khi cửa phòng đóng lại rồi, Phong Thiên Tuyết mới bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới phát hiện ra là Dạ Chấn Đình sắp làm đến bước cuối cùng rồi.Cô cuống quýt đẩy anh ra, nhưng lại bị anh đè ngược lên bàn.“Đừng mà” Phong Thiên Tuyết sợ đến mức run lên, phản đối bằng cả cơ thể mình.“Cô tự chuốc lấy đấy.”Giọng nói của Dạ Chấn Đình khàn đi, anh vừa hôn cô vừa c** q**n áo của mình ra.“Ừ, ư? Phong Thiên Tuyết ra sức giãy dụa, trong đầu cô hiện lên bóng người của call boy, cô không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được.Dạ Chấn Đình vén váy của cô lên, chuẩn bị làm nốt bước cuối cùng.“Đừng mà” Phong Thiên Tuyết sợ hãi kêu lên: “Tôi có bạn trai rồi”.“Bạn trai?” Dạ Chẩn Đình dừng tay lại, sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Lại dùng cái cớ cũ rích này để lừa tôi à?”“Không phải, tôi có thật mà.” Phong Thiên Tuyết bối rối nói: “Hôm qua chúng tôi mới cùng nhau.”Cô đang nói dở thì lại ngừng lại bởi vì khi nhìn qua lớp áo sơ mi xộc xệch của anh, cô đã nhìn thấy thấp thoáng hình xăm của anh.Nhưng cô chỉ thấy một góc, không thấy rõ chi tiết của nó.Cô vội vàng đưa tay ra kéo áo sơ mi của anh, muốn nhìn xem liệu đó phải là hình xăm đầu con sói không.Dạ Chẩn Đình lập tức gạt tay cô ra, cảnh giác lùi về phía sau.“Anh là..”“Cô đi được rồi đấy.”Dạ Chẩn Đình cắt ngang lời của Phong Thiên Tuyết, sau đó từ từ chỉnh đốn lại trang phục, nhìn giống như một tên đàn ông trăng hoa vô tình vậy.“Sau lưng anh là cái gì vậy?”Phong Thiên Tuyết rất kích động, cô lại đưa tay ra kéo áo anh.Dạ Chẩn Đình nhanh nhẹn tránh sang một bên, sau đó lạnh lùng nhướng mày lên: “Sao nào? Bây giờ cảm thấy rạo rực trong lòng, muốn đè tôi xuống rồi à?”“Tôi..” Phong Thiên Tuyết đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh lùng của Dạ Quân vang lên từ bên ngoài: “Dạ Vương, sắp đến khâu cuối cùng của buổi họp báo rồi, ông Tưởng mời anh xuống dưới.”“Tôi xuống đây” Dạ Chấn Đình đáp.“Vâng”Phong Thiên Tuyết đánh giữ những lời đang định nói lại, chuyển sang nói: “Anh đi làm việc trước đi đã.”