Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 277
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Heo đần, bị người ta cởi cả q**n l*t ra rồi mà vẫn không biết.”Dạ Chấn Đình cầm chiếc quần nhỏ màu trắng ở ghế da màu đen lên, đưa cho cô.Phong Thiên Tuyết xấu hổ, cô cắn môi, cúi đầu nhận lấy q**n l*t.“Đằng sau có phòng nghỉ đấy” Ánh mắt Dạ Chấn Đình lại lóe lên vẻ h*m m**n: “Đi vào chỉnh lại quần áo đã rồi hẳng ra”“Vâng” Phong Thiên Tuyết cuống quýt cầm quần rồi chạy vào phòng để chỉnh lại trang phục.Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, nở một nụ cười quyến rũ, mắt anh vẫn còn đang rực lửa, rõ ràng là anh vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ không phải là lúc, anh đành phải nhẫn nhịn,Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian mà.Phần cuối của buổi họp báo, Dạ Chấn Đình xuất hiện sau bức bình phong, trên màn hình có chiếu bóng người anh, nhưng lại che khuất phần mặt.Anh còn chưa lên tiếng nói gì thì mọi người bên dưới đã vỗ tay rần rần.Dạ Chấn Đình ngồi sau tấm bình phong giải thích lý dotại sao mình lại sản xuất ra sản phẩm công nghệ mới nhất này, đó là để giải phóng sức lao động của loài người, tiết kiệm thời gian quý giá của mọi người, giúp mọi người có thể làm được những chuyện quan trọng hơn.Ngay sau đó, mọi người ở buổi họp báo đã được chứng kiến các chức năng của người máy toàn năng – sản phẩm công nghệ mới lần này.Các phóng viên liên tục quay chụp bóng người của Dạ Chẩn Đình và người máy ở sân khấu, bầu không khí ở hiện trường lúc này đã được đẩy lên cao trào.Phong Thiên Tuyết chỉnh đốn xong trang phục thì đi ra khỏi phòng thay đồ, thấy cảnh đó trên màn hình máy tính thì cô lại càng cảm thấy ngưỡng mộ và sùng bái Dạ Chẩn Đình nhiều hơn.Đồng thời, cô lại càng muốn biết xem liệu anh có phải là call boy hay không?“Cô Phong.” Dạ Quân dẫn người vào dọn dẹp thì thấy cô, lập tức chào hỏi với vẻ kính cẩn.“Chào sếp Quân”Phong Thiên Tuyết luống cuống chào lại, mặc dù những người xung quanh Dạ Chẩn Đình đều rất kính trọng cô, nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, lúc nào cũng lễ phép đáp lại người ta theo đúng cấp bậc.“Cô Phong nhìn có vẻ quen thế nhỉ, tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi à?”
“Heo đần, bị người ta cởi cả q**n l*t ra rồi mà vẫn không biết.
”
Dạ Chấn Đình cầm chiếc quần nhỏ màu trắng ở ghế da màu đen lên, đưa cho cô.
Phong Thiên Tuyết xấu hổ, cô cắn môi, cúi đầu nhận lấy q**n l*t.
“Đằng sau có phòng nghỉ đấy” Ánh mắt Dạ Chấn Đình lại lóe lên vẻ h*m m**n: “Đi vào chỉnh lại quần áo đã rồi hẳng ra”
“Vâng” Phong Thiên Tuyết cuống quýt cầm quần rồi chạy vào phòng để chỉnh lại trang phục.
Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, nở một nụ cười quyến rũ, mắt anh vẫn còn đang rực lửa, rõ ràng là anh vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ không phải là lúc, anh đành phải nhẫn nhịn,
Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian mà.
Phần cuối của buổi họp báo, Dạ Chấn Đình xuất hiện sau bức bình phong, trên màn hình có chiếu bóng người anh, nhưng lại che khuất phần mặt.
Anh còn chưa lên tiếng nói gì thì mọi người bên dưới đã vỗ tay rần rần.
Dạ Chấn Đình ngồi sau tấm bình phong giải thích lý do
tại sao mình lại sản xuất ra sản phẩm công nghệ mới nhất này, đó là để giải phóng sức lao động của loài người, tiết kiệm thời gian quý giá của mọi người, giúp mọi người có thể làm được những chuyện quan trọng hơn.
Ngay sau đó, mọi người ở buổi họp báo đã được chứng kiến các chức năng của người máy toàn năng – sản phẩm công nghệ mới lần này.
Các phóng viên liên tục quay chụp bóng người của Dạ Chẩn Đình và người máy ở sân khấu, bầu không khí ở hiện trường lúc này đã được đẩy lên cao trào.
Phong Thiên Tuyết chỉnh đốn xong trang phục thì đi ra khỏi phòng thay đồ, thấy cảnh đó trên màn hình máy tính thì cô lại càng cảm thấy ngưỡng mộ và sùng bái Dạ Chẩn Đình nhiều hơn.
Đồng thời, cô lại càng muốn biết xem liệu anh có phải là call boy hay không?
“Cô Phong.
” Dạ Quân dẫn người vào dọn dẹp thì thấy cô, lập tức chào hỏi với vẻ kính cẩn.
“Chào sếp Quân”
Phong Thiên Tuyết luống cuống chào lại, mặc dù những người xung quanh Dạ Chẩn Đình đều rất kính trọng cô, nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, lúc nào cũng lễ phép đáp lại người ta theo đúng cấp bậc.
“Cô Phong nhìn có vẻ quen thế nhỉ, tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi à?”
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Heo đần, bị người ta cởi cả q**n l*t ra rồi mà vẫn không biết.”Dạ Chấn Đình cầm chiếc quần nhỏ màu trắng ở ghế da màu đen lên, đưa cho cô.Phong Thiên Tuyết xấu hổ, cô cắn môi, cúi đầu nhận lấy q**n l*t.“Đằng sau có phòng nghỉ đấy” Ánh mắt Dạ Chấn Đình lại lóe lên vẻ h*m m**n: “Đi vào chỉnh lại quần áo đã rồi hẳng ra”“Vâng” Phong Thiên Tuyết cuống quýt cầm quần rồi chạy vào phòng để chỉnh lại trang phục.Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, nở một nụ cười quyến rũ, mắt anh vẫn còn đang rực lửa, rõ ràng là anh vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ không phải là lúc, anh đành phải nhẫn nhịn,Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian mà.Phần cuối của buổi họp báo, Dạ Chấn Đình xuất hiện sau bức bình phong, trên màn hình có chiếu bóng người anh, nhưng lại che khuất phần mặt.Anh còn chưa lên tiếng nói gì thì mọi người bên dưới đã vỗ tay rần rần.Dạ Chấn Đình ngồi sau tấm bình phong giải thích lý dotại sao mình lại sản xuất ra sản phẩm công nghệ mới nhất này, đó là để giải phóng sức lao động của loài người, tiết kiệm thời gian quý giá của mọi người, giúp mọi người có thể làm được những chuyện quan trọng hơn.Ngay sau đó, mọi người ở buổi họp báo đã được chứng kiến các chức năng của người máy toàn năng – sản phẩm công nghệ mới lần này.Các phóng viên liên tục quay chụp bóng người của Dạ Chẩn Đình và người máy ở sân khấu, bầu không khí ở hiện trường lúc này đã được đẩy lên cao trào.Phong Thiên Tuyết chỉnh đốn xong trang phục thì đi ra khỏi phòng thay đồ, thấy cảnh đó trên màn hình máy tính thì cô lại càng cảm thấy ngưỡng mộ và sùng bái Dạ Chẩn Đình nhiều hơn.Đồng thời, cô lại càng muốn biết xem liệu anh có phải là call boy hay không?“Cô Phong.” Dạ Quân dẫn người vào dọn dẹp thì thấy cô, lập tức chào hỏi với vẻ kính cẩn.“Chào sếp Quân”Phong Thiên Tuyết luống cuống chào lại, mặc dù những người xung quanh Dạ Chẩn Đình đều rất kính trọng cô, nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, lúc nào cũng lễ phép đáp lại người ta theo đúng cấp bậc.“Cô Phong nhìn có vẻ quen thế nhỉ, tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi à?”