Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 351
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Mà cô lại chẳng thể nói cho Sở Tử Mặc biết những điều này.Cô không thể ích kỷ như thế được, cô không thể coi anh ta là cảng tránh gió, là bia đỡ đạn của đời mình được.Làm như vậy quá bất công đối với anh ta.“Thiên Tuyết, anh có cảm giác là em có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, nhưng lại không muốn nói với anh” Sở Tử Mặc nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Dù em đã trải qua điều gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để ý đâu.Anh chỉ mong là mình có thể trở thành nơi che gió, chắn mưa cho em, có thể chăm sóc cho em sau này.”Nghe thấy lời tỏ tình thâm tình ấy của Sở Tử Mặc, trong một khoảnh khắc nào đó, Phong Thiên Tuyết đã rung động, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại.Cô đưa tay ra ôm lấy anh ta rồi giả vờ bình thản nói: “Em thì làm gì có mưa gió gì chứ? Bây giờ em sống ổn lắm”“Thiên Tuyết”“Được rồi, chúng ta về đi.”Nếu như không có Dạ Chẩn Đình, không có ba đứa bé, thì có khi cô cũng muốn đi lưu lạc khắp chân trời góc bể với Sở Tử Mặc, làm một cặp đôi thần tiên.Nhưng mà… cuộc sống này lại không có hai chữ nếu như.Cuộc sống của cô phải phức tạp.Sở Tử Mặc không cố hỏi nữa, anh ta biết, cô còn cần thêm thời gian.Đêm khuya, Sở Tử Mặc chở Phong Thiên Tuyết về nhà.Anh ta đứng nhìn cô đi vào tiểu khu, mãi đến khi bóng người của cô biến mất khỏi tầm mắt rồi mà anh ta vẫn không rời tầm mắt, cứ thế ngồi yên trên xe, lẳng lặng nhìn theo hướng cô rời đi.Phong Thiên Tuyết về nhà, nhắn tin cho thím Chu: “Thím Chu, tình hình của Nguyệt Nguyệt sao rồi? Con bé đã khá hơn chưa?”Thím Chu gọi điện thoại cho cô, giọng nói của bà rất mệt mỏi: “Cô chủ, chúng tôi mới về từ viện, Nguyệt Nguyệt ngủ rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo cứ ở nhà đợi chúng tôi suốt, bây giờ hai đứa đang tự chăm cho Nguyệt Nguyệt.Tôi đang nấu bát m씓Thím Chu, thím vất vả rồi.”Phong Thiên Tuyết cảm thấy rất áy náy, cô biết là thím Chu phải một mình chăm sóc cho ba đứa bé như vậy thì sẽ rất vất vả.Nhất là bây giờ Nguyệt Nguyệt còn đang ốm, chắc chắn là bà sẽ sốt ruột, lo lắng, rồi tăng huyết áp mất.Mấy năm qua, nhờ có thím Chu bên cạnh nên Phong Thiên Tuyết mới sống sót được..
Mà cô lại chẳng thể nói cho Sở Tử Mặc biết những điều này.
Cô không thể ích kỷ như thế được, cô không thể coi anh ta là cảng tránh gió, là bia đỡ đạn của đời mình được.
Làm như vậy quá bất công đối với anh ta.
“Thiên Tuyết, anh có cảm giác là em có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, nhưng lại không muốn nói với anh” Sở Tử Mặc nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Dù em đã trải qua điều gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để ý đâu.
Anh chỉ mong là mình có thể trở thành nơi che gió, chắn mưa cho em, có thể chăm sóc cho em sau này.”
Nghe thấy lời tỏ tình thâm tình ấy của Sở Tử Mặc, trong một khoảnh khắc nào đó, Phong Thiên Tuyết đã rung động, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại.
Cô đưa tay ra ôm lấy anh ta rồi giả vờ bình thản nói: “Em thì làm gì có mưa gió gì chứ? Bây giờ em sống ổn lắm”
“Thiên Tuyết”
“Được rồi, chúng ta về đi.”
Nếu như không có Dạ Chẩn Đình, không có ba đứa bé, thì có khi cô cũng muốn đi lưu lạc khắp chân trời góc bể với Sở Tử Mặc, làm một cặp đôi thần tiên.
Nhưng mà… cuộc sống này lại không có hai chữ nếu như.
Cuộc sống của cô phải phức tạp.
Sở Tử Mặc không cố hỏi nữa, anh ta biết, cô còn cần thêm thời gian.
Đêm khuya, Sở Tử Mặc chở Phong Thiên Tuyết về nhà.
Anh ta đứng nhìn cô đi vào tiểu khu, mãi đến khi bóng người của cô biến mất khỏi tầm mắt rồi mà anh ta vẫn không rời tầm mắt, cứ thế ngồi yên trên xe, lẳng lặng nhìn theo hướng cô rời đi.
Phong Thiên Tuyết về nhà, nhắn tin cho thím Chu: “Thím Chu, tình hình của Nguyệt Nguyệt sao rồi? Con bé đã khá hơn chưa?”
Thím Chu gọi điện thoại cho cô, giọng nói của bà rất mệt mỏi: “Cô chủ, chúng tôi mới về từ viện, Nguyệt Nguyệt ngủ rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo cứ ở nhà đợi chúng tôi suốt, bây giờ hai đứa đang tự chăm cho Nguyệt Nguyệt.
Tôi đang nấu bát mì”
“Thím Chu, thím vất vả rồi.”
Phong Thiên Tuyết cảm thấy rất áy náy, cô biết là thím Chu phải một mình chăm sóc cho ba đứa bé như vậy thì sẽ rất vất vả.
Nhất là bây giờ Nguyệt Nguyệt còn đang ốm, chắc chắn là bà sẽ sốt ruột, lo lắng, rồi tăng huyết áp mất.
Mấy năm qua, nhờ có thím Chu bên cạnh nên Phong Thiên Tuyết mới sống sót được..
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Mà cô lại chẳng thể nói cho Sở Tử Mặc biết những điều này.Cô không thể ích kỷ như thế được, cô không thể coi anh ta là cảng tránh gió, là bia đỡ đạn của đời mình được.Làm như vậy quá bất công đối với anh ta.“Thiên Tuyết, anh có cảm giác là em có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, nhưng lại không muốn nói với anh” Sở Tử Mặc nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Dù em đã trải qua điều gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để ý đâu.Anh chỉ mong là mình có thể trở thành nơi che gió, chắn mưa cho em, có thể chăm sóc cho em sau này.”Nghe thấy lời tỏ tình thâm tình ấy của Sở Tử Mặc, trong một khoảnh khắc nào đó, Phong Thiên Tuyết đã rung động, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại.Cô đưa tay ra ôm lấy anh ta rồi giả vờ bình thản nói: “Em thì làm gì có mưa gió gì chứ? Bây giờ em sống ổn lắm”“Thiên Tuyết”“Được rồi, chúng ta về đi.”Nếu như không có Dạ Chẩn Đình, không có ba đứa bé, thì có khi cô cũng muốn đi lưu lạc khắp chân trời góc bể với Sở Tử Mặc, làm một cặp đôi thần tiên.Nhưng mà… cuộc sống này lại không có hai chữ nếu như.Cuộc sống của cô phải phức tạp.Sở Tử Mặc không cố hỏi nữa, anh ta biết, cô còn cần thêm thời gian.Đêm khuya, Sở Tử Mặc chở Phong Thiên Tuyết về nhà.Anh ta đứng nhìn cô đi vào tiểu khu, mãi đến khi bóng người của cô biến mất khỏi tầm mắt rồi mà anh ta vẫn không rời tầm mắt, cứ thế ngồi yên trên xe, lẳng lặng nhìn theo hướng cô rời đi.Phong Thiên Tuyết về nhà, nhắn tin cho thím Chu: “Thím Chu, tình hình của Nguyệt Nguyệt sao rồi? Con bé đã khá hơn chưa?”Thím Chu gọi điện thoại cho cô, giọng nói của bà rất mệt mỏi: “Cô chủ, chúng tôi mới về từ viện, Nguyệt Nguyệt ngủ rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo cứ ở nhà đợi chúng tôi suốt, bây giờ hai đứa đang tự chăm cho Nguyệt Nguyệt.Tôi đang nấu bát m씓Thím Chu, thím vất vả rồi.”Phong Thiên Tuyết cảm thấy rất áy náy, cô biết là thím Chu phải một mình chăm sóc cho ba đứa bé như vậy thì sẽ rất vất vả.Nhất là bây giờ Nguyệt Nguyệt còn đang ốm, chắc chắn là bà sẽ sốt ruột, lo lắng, rồi tăng huyết áp mất.Mấy năm qua, nhờ có thím Chu bên cạnh nên Phong Thiên Tuyết mới sống sót được..