Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 352

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Còn cả ba đứa bé con nữa, ở với cô lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, chẳng đứa nào có được cuộc sống ổn định.Cô thật sự cảm thấy rất áy náy.“Cô chủ Đại Bảo đang gọi tôi, tôi cúp máy đây.Cô nghỉngơi sớm đi, đừng lo gì cả”Cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết nhìn điện thoại, bỗng cảm thấy hơi do dự.Nếu như Sở Tử Mặc bằng lòng, thì có lẽ, có lẽ, có lẽ…Trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng điện thoại lại đổ chuông, Dạ Chẩn Đình gọi đến.Thoáng cái, Phong Thiên Tuyết lại cảm thấy khẩn trương, cô hắng giọng một cái rồi mới cẩn thận nghe máy: “Alo?”.“Đang làm gì thế?”Mặc dù Dạ Chấn Đình là người chủ động gọi điện hỏi thăm, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ.“Ngồi ngẩn ra thôi” Phong Thiên Tuyết nằm trên ghế sofa: “Có chuyện gì à?”“Chuyện bị đình chỉ làm thì đợi tôi về để giải quyết.” Dạ Chẩn Đình ra vẻ như đang giải quyết chuyện công việc.“À, vậy cảm ơn sếp Dạ” Phong Thiên Tuyết trả lời rất cẩn thận.“Cô không định nói gì với tôi à?” Dạ Chấn Đình hỏi.Phong Thiên Tuyết nghĩ ngợi rồi đáp: “Ngủ ngon”Đầu dây bên kia yên lặng khoảng vài giây, sau đó cứ thế cúp máy ngang.Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi cạn lời, anh muốn cô nói gì với anh chứ?Dù anh không phải là call boy thì chắc anh cũng đã biết chuyện Bạch Lộ đến công ty để gây sự rồi.Nhưng thế thì sao chứ?Cô phải đi mách lẻo anh, rồi bảo anh đứng ra giải quyết giúp cô à?Bây giờ người cô sợ nhất chính là anh đấy.Nếu không có anh thì cô cũng đã bớt băn khoăn hơn rồi.Đêm nay, Phong Thiên Tuyết cứ trằn trọc mãi mà không thể ngủ nổi.Thời gian hai ngày đã qua đi một nửa rồi, mà cô vẫn chưa biết giải quyết chuyện hai mẹ con nhà họ Bạch kiểu gì.Chẳng lẽ đi tìm một người đàn ông nào đó để cưới thật?Thế thì Dạ Chấn Đình sẽ b*p ch*t cô mất!Thoáng chốc, trời đã sáng rồi.Phong Thiên Tuyết đang mơ màng ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên.Cô nhắm mắt nghe máy: “Alo?”“Thiên Tuyết, đã xem báo chưa?” Giọng của Tiểu Lục cực kỳ hưng phấn.“Gì cơ?”.

Còn cả ba đứa bé con nữa, ở với cô lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, chẳng đứa nào có được cuộc sống ổn định.

Cô thật sự cảm thấy rất áy náy.

“Cô chủ Đại Bảo đang gọi tôi, tôi cúp máy đây.

Cô nghỉ

ngơi sớm đi, đừng lo gì cả”

Cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết nhìn điện thoại, bỗng cảm thấy hơi do dự.

Nếu như Sở Tử Mặc bằng lòng, thì có lẽ, có lẽ, có lẽ…

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng điện thoại lại đổ chuông, Dạ Chẩn Đình gọi đến.

Thoáng cái, Phong Thiên Tuyết lại cảm thấy khẩn trương, cô hắng giọng một cái rồi mới cẩn thận nghe máy: “Alo?”.

“Đang làm gì thế?”

Mặc dù Dạ Chấn Đình là người chủ động gọi điện hỏi thăm, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ.

“Ngồi ngẩn ra thôi” Phong Thiên Tuyết nằm trên ghế sofa: “Có chuyện gì à?”

“Chuyện bị đình chỉ làm thì đợi tôi về để giải quyết.” Dạ Chẩn Đình ra vẻ như đang giải quyết chuyện công việc.

“À, vậy cảm ơn sếp Dạ” Phong Thiên Tuyết trả lời rất cẩn thận.

“Cô không định nói gì với tôi à?” Dạ Chấn Đình hỏi.

Phong Thiên Tuyết nghĩ ngợi rồi đáp: “Ngủ ngon”

Đầu dây bên kia yên lặng khoảng vài giây, sau đó cứ thế cúp máy ngang.

Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi cạn lời, anh muốn cô nói gì với anh chứ?

Dù anh không phải là call boy thì chắc anh cũng đã biết chuyện Bạch Lộ đến công ty để gây sự rồi.

Nhưng thế thì sao chứ?

Cô phải đi mách lẻo anh, rồi bảo anh đứng ra giải quyết giúp cô à?

Bây giờ người cô sợ nhất chính là anh đấy.

Nếu không có anh thì cô cũng đã bớt băn khoăn hơn rồi.

Đêm nay, Phong Thiên Tuyết cứ trằn trọc mãi mà không thể ngủ nổi.

Thời gian hai ngày đã qua đi một nửa rồi, mà cô vẫn chưa biết giải quyết chuyện hai mẹ con nhà họ Bạch kiểu gì.

Chẳng lẽ đi tìm một người đàn ông nào đó để cưới thật?

Thế thì Dạ Chấn Đình sẽ b*p ch*t cô mất!

Thoáng chốc, trời đã sáng rồi.

Phong Thiên Tuyết đang mơ màng ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhắm mắt nghe máy: “Alo?”

“Thiên Tuyết, đã xem báo chưa?” Giọng của Tiểu Lục cực kỳ hưng phấn.

“Gì cơ?”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Còn cả ba đứa bé con nữa, ở với cô lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, chẳng đứa nào có được cuộc sống ổn định.Cô thật sự cảm thấy rất áy náy.“Cô chủ Đại Bảo đang gọi tôi, tôi cúp máy đây.Cô nghỉngơi sớm đi, đừng lo gì cả”Cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết nhìn điện thoại, bỗng cảm thấy hơi do dự.Nếu như Sở Tử Mặc bằng lòng, thì có lẽ, có lẽ, có lẽ…Trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng điện thoại lại đổ chuông, Dạ Chẩn Đình gọi đến.Thoáng cái, Phong Thiên Tuyết lại cảm thấy khẩn trương, cô hắng giọng một cái rồi mới cẩn thận nghe máy: “Alo?”.“Đang làm gì thế?”Mặc dù Dạ Chấn Đình là người chủ động gọi điện hỏi thăm, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ.“Ngồi ngẩn ra thôi” Phong Thiên Tuyết nằm trên ghế sofa: “Có chuyện gì à?”“Chuyện bị đình chỉ làm thì đợi tôi về để giải quyết.” Dạ Chẩn Đình ra vẻ như đang giải quyết chuyện công việc.“À, vậy cảm ơn sếp Dạ” Phong Thiên Tuyết trả lời rất cẩn thận.“Cô không định nói gì với tôi à?” Dạ Chấn Đình hỏi.Phong Thiên Tuyết nghĩ ngợi rồi đáp: “Ngủ ngon”Đầu dây bên kia yên lặng khoảng vài giây, sau đó cứ thế cúp máy ngang.Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi cạn lời, anh muốn cô nói gì với anh chứ?Dù anh không phải là call boy thì chắc anh cũng đã biết chuyện Bạch Lộ đến công ty để gây sự rồi.Nhưng thế thì sao chứ?Cô phải đi mách lẻo anh, rồi bảo anh đứng ra giải quyết giúp cô à?Bây giờ người cô sợ nhất chính là anh đấy.Nếu không có anh thì cô cũng đã bớt băn khoăn hơn rồi.Đêm nay, Phong Thiên Tuyết cứ trằn trọc mãi mà không thể ngủ nổi.Thời gian hai ngày đã qua đi một nửa rồi, mà cô vẫn chưa biết giải quyết chuyện hai mẹ con nhà họ Bạch kiểu gì.Chẳng lẽ đi tìm một người đàn ông nào đó để cưới thật?Thế thì Dạ Chấn Đình sẽ b*p ch*t cô mất!Thoáng chốc, trời đã sáng rồi.Phong Thiên Tuyết đang mơ màng ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên.Cô nhắm mắt nghe máy: “Alo?”“Thiên Tuyết, đã xem báo chưa?” Giọng của Tiểu Lục cực kỳ hưng phấn.“Gì cơ?”.

Chương 352