Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 404
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Vâng.”Phong Thiên Tuyết bị trói không biết bao lâu, tay chân cứng đờ.Cô giãy dụa không ngừng, cổ tay cổ chân đau như lửa đốt, sắp bị dây vải cứa đứt.Cuối cùng cô từ bỏ việc giãy dụa, giữ cho mình chút sức lực.Bên ngoài rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.Đại khái là vệ sĩ và người làm đều biết Dạ Chấn Đình đang tức giận nên không ai dám chọc anh.Điện thoại Phong Thiên Tuyết vang lên, là Sở Tử Mặc gọi đến.Cô nhúc nhích cánh tay, muốn nghe điện thoại nhưng không với tới, chỉ có thể trở mắt nhìn điện thoại tự tắt máy.Một lúc lâu sau, ngoài cửa có ánh đèn chuyển động, lòng cô vui vẻ, cô biết Sở Tử Mặc đang ra hiệu cho cô.Cô rất muốn trả lời lại nhưng miệng bị chặn, không thể phát ra âm thanh gì.Cô cố gắng quay cuồng muốn rung giường hoặc làm rớt bình hoa trên đầu giường, ra hiệu cho anh ta nhưng không có tác dụng gì.Giường rất chắc chắn, tay cô cũng bị trói rất chặt.Hoàn toàn không thể vùng ra được, cũng không thể động vào những thứ khác.Hơn nữa đúng lúc này đèn chợt tắt…Ngay sau đó tiếng xe khởi động vang lên, họ đi rồi sao?Lòng Phong Thiên Tuyết sốt ruột như lửa đốt, miệng phát ra tiếng ưm ưm muốn giữ họ lại…Nhưng xe không hề ngừng lại, đã đi rồi.Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, dường như sắp sụp đổ.“Cốc cốc!” Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lôi Vũ mở cửa bước vào.“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết như thấy cứu tinh, vội xin cô ấy giúp đỡ.Lôi Vũ mở đèn, đẩy xe thuốc đến, lấy mảnh vải che miệng cô ra.“Bác sĩ Lôi, thả tôi ra đi” Phong Thiên Tuyết vội xin giúp đỡ.“Không có sự cho phép của Dạ Vương, tôi không thể thả cô ra được.”Lôi Vũ cầm chiếc ly cắm ống hút lên, đút cô uống nước.Phong Thiên Tuyết uống vài ngụm rồi sốt ruột nói: “Bác sĩ Lôi, cô thả tôi ra đi, cầu xin cô..”“Cô Phong, tôi khuyên cô đừng nên giãy dụa không biết sợ nữa, cô không đầu lại Dạ Vương đầu” Lôi Vũ khẽ khuyên, “Cô càng phản kháng, càng muốn chạy trốn, anh ấy sẽ càng không để cô đi, hơn nữa cô làm vậy, không những làm bản thân cô bị thương mà còn liên luỵ đến những người khác.”.
“Vâng.”
Phong Thiên Tuyết bị trói không biết bao lâu, tay chân cứng đờ.
Cô giãy dụa không ngừng, cổ tay cổ chân đau như lửa đốt, sắp bị dây vải cứa đứt.
Cuối cùng cô từ bỏ việc giãy dụa, giữ cho mình chút sức lực.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Đại khái là vệ sĩ và người làm đều biết Dạ Chấn Đình đang tức giận nên không ai dám chọc anh.
Điện thoại Phong Thiên Tuyết vang lên, là Sở Tử Mặc gọi đến.
Cô nhúc nhích cánh tay, muốn nghe điện thoại nhưng không với tới, chỉ có thể trở mắt nhìn điện thoại tự tắt máy.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa có ánh đèn chuyển động, lòng cô vui vẻ, cô biết Sở Tử Mặc đang ra hiệu cho cô.
Cô rất muốn trả lời lại nhưng miệng bị chặn, không thể phát ra âm thanh gì.
Cô cố gắng quay cuồng muốn rung giường hoặc làm rớt bình hoa trên đầu giường, ra hiệu cho anh ta nhưng không có tác dụng gì.
Giường rất chắc chắn, tay cô cũng bị trói rất chặt.
Hoàn toàn không thể vùng ra được, cũng không thể động vào những thứ khác.
Hơn nữa đúng lúc này đèn chợt tắt…
Ngay sau đó tiếng xe khởi động vang lên, họ đi rồi sao?
Lòng Phong Thiên Tuyết sốt ruột như lửa đốt, miệng phát ra tiếng ưm ưm muốn giữ họ lại…
Nhưng xe không hề ngừng lại, đã đi rồi.
Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, dường như sắp sụp đổ.
“Cốc cốc!” Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lôi Vũ mở cửa bước vào.
“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết như thấy cứu tinh, vội xin cô ấy giúp đỡ.
Lôi Vũ mở đèn, đẩy xe thuốc đến, lấy mảnh vải che miệng cô ra.
“Bác sĩ Lôi, thả tôi ra đi” Phong Thiên Tuyết vội xin giúp đỡ.
“Không có sự cho phép của Dạ Vương, tôi không thể thả cô ra được.”
Lôi Vũ cầm chiếc ly cắm ống hút lên, đút cô uống nước.
Phong Thiên Tuyết uống vài ngụm rồi sốt ruột nói: “Bác sĩ Lôi, cô thả tôi ra đi, cầu xin cô..”
“Cô Phong, tôi khuyên cô đừng nên giãy dụa không biết sợ nữa, cô không đầu lại Dạ Vương đầu” Lôi Vũ khẽ khuyên, “Cô càng phản kháng, càng muốn chạy trốn, anh ấy sẽ càng không để cô đi, hơn nữa cô làm vậy, không những làm bản thân cô bị thương mà còn liên luỵ đến những người khác.”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Vâng.”Phong Thiên Tuyết bị trói không biết bao lâu, tay chân cứng đờ.Cô giãy dụa không ngừng, cổ tay cổ chân đau như lửa đốt, sắp bị dây vải cứa đứt.Cuối cùng cô từ bỏ việc giãy dụa, giữ cho mình chút sức lực.Bên ngoài rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.Đại khái là vệ sĩ và người làm đều biết Dạ Chấn Đình đang tức giận nên không ai dám chọc anh.Điện thoại Phong Thiên Tuyết vang lên, là Sở Tử Mặc gọi đến.Cô nhúc nhích cánh tay, muốn nghe điện thoại nhưng không với tới, chỉ có thể trở mắt nhìn điện thoại tự tắt máy.Một lúc lâu sau, ngoài cửa có ánh đèn chuyển động, lòng cô vui vẻ, cô biết Sở Tử Mặc đang ra hiệu cho cô.Cô rất muốn trả lời lại nhưng miệng bị chặn, không thể phát ra âm thanh gì.Cô cố gắng quay cuồng muốn rung giường hoặc làm rớt bình hoa trên đầu giường, ra hiệu cho anh ta nhưng không có tác dụng gì.Giường rất chắc chắn, tay cô cũng bị trói rất chặt.Hoàn toàn không thể vùng ra được, cũng không thể động vào những thứ khác.Hơn nữa đúng lúc này đèn chợt tắt…Ngay sau đó tiếng xe khởi động vang lên, họ đi rồi sao?Lòng Phong Thiên Tuyết sốt ruột như lửa đốt, miệng phát ra tiếng ưm ưm muốn giữ họ lại…Nhưng xe không hề ngừng lại, đã đi rồi.Phong Thiên Tuyết tuyệt vọng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, dường như sắp sụp đổ.“Cốc cốc!” Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lôi Vũ mở cửa bước vào.“Ưm ưm..” Phong Thiên Tuyết như thấy cứu tinh, vội xin cô ấy giúp đỡ.Lôi Vũ mở đèn, đẩy xe thuốc đến, lấy mảnh vải che miệng cô ra.“Bác sĩ Lôi, thả tôi ra đi” Phong Thiên Tuyết vội xin giúp đỡ.“Không có sự cho phép của Dạ Vương, tôi không thể thả cô ra được.”Lôi Vũ cầm chiếc ly cắm ống hút lên, đút cô uống nước.Phong Thiên Tuyết uống vài ngụm rồi sốt ruột nói: “Bác sĩ Lôi, cô thả tôi ra đi, cầu xin cô..”“Cô Phong, tôi khuyên cô đừng nên giãy dụa không biết sợ nữa, cô không đầu lại Dạ Vương đầu” Lôi Vũ khẽ khuyên, “Cô càng phản kháng, càng muốn chạy trốn, anh ấy sẽ càng không để cô đi, hơn nữa cô làm vậy, không những làm bản thân cô bị thương mà còn liên luỵ đến những người khác.”.