Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 405
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nghe thế, Phong Thiên Tuyết ngây người, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, kích động hỏi: “Ý cô là sao? Anh ta, anh ta làm gì? Anh ta làm gì con tôi? Hay làm gì Tử Mặc?”“Cô Sở..”“Cô quan tâm cậu ta thật đó”Dạ Chấn Đình đang đứng trước cửa chuẩn bị bước vào, đúng lúc nghe được câu này, cười âm u nói: “Vốn dĩ tôi không định làm gì nhưng cô mới vừa nhắc tôi.”Nói rồi anh ra lệnh: “Xe nhà họ Sở chưa đi được bao xa đúng không? Ép quay lại cho tôi!”“Dạ Vương.“Đừng mà!” Phong Thiên Tuyết vội hô to, “Dạ Chẩn Đình, anh đừng làm bậy.”“Hành động!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng ra lệnh.“Vâng.” Dạ Huy đành cúi đầu thực hiện.“Đừng, tôi xin anh.” Lòng Phong Thiên Tuyết như lửa đốt, cầu xin, “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, anh đừng làm hại anh ấy, xin anh hãy thả anh ấy đi.”“Sao lại không liên quan?” Dạ Chẩn Đình cười mỉa, “Bọn trẻ không phải con của cậu ta à?”“Tôi..” Phong Thiên Tuyết chợt cứng họng.Dạ Chấn Đình giơ tay lên, Dạ Huy đành phải truyền lệnh.Trong tình huống cấp bách, Phong Thiên Tuyết vội hỗ to: “Sau này tôi sẽ nghe lời anh, tôi sẽ chiều theo ý anh, bảo sao nghe vậy, chỉ mong anh đừng làm hại người thân và bạn bè của tôi, tôi xin anh.”Nghe câu này, Dạ Chẩn Đình làm động tác huỷ bỏ mệnh lệnh ban nãy.Sau đó anh từ từ vào phòng.Lôi Vũ vội đẩy xe đẩy y tế đi.Dạ Chấn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết bị trói trên giường, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là người nhà hay bạn bè?”“Bạn bè.” Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong lại bổ sung, “Là sai lầm của mấy năm trước, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường”Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Dạ Chẩn Đình, cô lại bổ sung thêm: “Sau này tôi là của anh, của một mình anh!”.
Nghe thế, Phong Thiên Tuyết ngây người, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, kích động hỏi: “Ý cô là sao? Anh ta, anh ta làm gì? Anh ta làm gì con tôi? Hay làm gì Tử Mặc?”
“Cô Sở..”
“Cô quan tâm cậu ta thật đó”
Dạ Chấn Đình đang đứng trước cửa chuẩn bị bước vào, đúng lúc nghe được câu này, cười âm u nói: “Vốn dĩ tôi không định làm gì nhưng cô mới vừa nhắc tôi.”
Nói rồi anh ra lệnh: “Xe nhà họ Sở chưa đi được bao xa đúng không? Ép quay lại cho tôi!”
“Dạ Vương.
“Đừng mà!” Phong Thiên Tuyết vội hô to, “Dạ Chẩn Đình, anh đừng làm bậy.”
“Hành động!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Dạ Huy đành cúi đầu thực hiện.
“Đừng, tôi xin anh.” Lòng Phong Thiên Tuyết như lửa đốt, cầu xin, “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, anh đừng làm hại anh ấy, xin anh hãy thả anh ấy đi.”
“Sao lại không liên quan?” Dạ Chẩn Đình cười mỉa, “Bọn trẻ không phải con của cậu ta à?”
“Tôi..” Phong Thiên Tuyết chợt cứng họng.
Dạ Chấn Đình giơ tay lên, Dạ Huy đành phải truyền lệnh.
Trong tình huống cấp bách, Phong Thiên Tuyết vội hỗ to: “Sau này tôi sẽ nghe lời anh, tôi sẽ chiều theo ý anh, bảo sao nghe vậy, chỉ mong anh đừng làm hại người thân và bạn bè của tôi, tôi xin anh.”
Nghe câu này, Dạ Chẩn Đình làm động tác huỷ bỏ mệnh lệnh ban nãy.
Sau đó anh từ từ vào phòng.
Lôi Vũ vội đẩy xe đẩy y tế đi.
Dạ Chấn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết bị trói trên giường, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là người nhà hay bạn bè?”
“Bạn bè.” Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong lại bổ sung, “Là sai lầm của mấy năm trước, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường”
Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Dạ Chẩn Đình, cô lại bổ sung thêm: “Sau này tôi là của anh, của một mình anh!”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nghe thế, Phong Thiên Tuyết ngây người, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, kích động hỏi: “Ý cô là sao? Anh ta, anh ta làm gì? Anh ta làm gì con tôi? Hay làm gì Tử Mặc?”“Cô Sở..”“Cô quan tâm cậu ta thật đó”Dạ Chấn Đình đang đứng trước cửa chuẩn bị bước vào, đúng lúc nghe được câu này, cười âm u nói: “Vốn dĩ tôi không định làm gì nhưng cô mới vừa nhắc tôi.”Nói rồi anh ra lệnh: “Xe nhà họ Sở chưa đi được bao xa đúng không? Ép quay lại cho tôi!”“Dạ Vương.“Đừng mà!” Phong Thiên Tuyết vội hô to, “Dạ Chẩn Đình, anh đừng làm bậy.”“Hành động!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng ra lệnh.“Vâng.” Dạ Huy đành cúi đầu thực hiện.“Đừng, tôi xin anh.” Lòng Phong Thiên Tuyết như lửa đốt, cầu xin, “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, anh đừng làm hại anh ấy, xin anh hãy thả anh ấy đi.”“Sao lại không liên quan?” Dạ Chẩn Đình cười mỉa, “Bọn trẻ không phải con của cậu ta à?”“Tôi..” Phong Thiên Tuyết chợt cứng họng.Dạ Chấn Đình giơ tay lên, Dạ Huy đành phải truyền lệnh.Trong tình huống cấp bách, Phong Thiên Tuyết vội hỗ to: “Sau này tôi sẽ nghe lời anh, tôi sẽ chiều theo ý anh, bảo sao nghe vậy, chỉ mong anh đừng làm hại người thân và bạn bè của tôi, tôi xin anh.”Nghe câu này, Dạ Chẩn Đình làm động tác huỷ bỏ mệnh lệnh ban nãy.Sau đó anh từ từ vào phòng.Lôi Vũ vội đẩy xe đẩy y tế đi.Dạ Chấn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết bị trói trên giường, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là người nhà hay bạn bè?”“Bạn bè.” Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong lại bổ sung, “Là sai lầm của mấy năm trước, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường”Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Dạ Chẩn Đình, cô lại bổ sung thêm: “Sau này tôi là của anh, của một mình anh!”.