Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 422

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Trong hộp có một lá thư, một album ảnh và một túi tài liệu màu bạc.Phong Thiên Tuyết cẩn thận mở phong bì thư ra, đập vào mắt cô là nét chữ quen thuộc.Thấy chữ như thấy người, đời này ba cô luôn ngaythẳng, khiêm tốn, nét chữ cũng ngay ngắn như chính ông vậy…Nhìn những dòng chữ này cũng có thể thấy một chút vội vàng.Phong Thiên Tuyết có thể cảm nhận được sự vội vã khi ba viết bức thư này.Có lẽ ông cảm nhận được nguy cơ đang đến gần và không thể xoay sở được, vậy nên trước lúc lâm chung ông đã viết bức thư cuối cùng này cho cô.Từng lời từng chữ đều chan chứa tình cảm, nhưng cũng chứa đựng nỗi lo lắng và không nỡ vô hạn…Hai mắt Phong Thiên Tuyết ngấn lệ, cô đọc từng chữ trong thư…“Tuyết Nhi, khi con nhìn thấy bức thư này có lẽ ba đã không còn nữa.Nhưng con đừng đau lòng, đừng buồn bã, ba sẽ ở trên thiên đường bảo vệ con, hy vọng Tuyết Nhi của ba sẽ bình an và hạnh phúc suốt đời!Nhìn lại nửa đời này, ba đã trả qua bao mưa gió, cũng từng huy hoàng một thời, đến bây giờ rơi vào bước đường này ba cũng không oán hận ai mà chỉ trách mình vô dụng.Ba dùng hơn nửa cuộc đời để đổi lấy giang sơn, nhưng lại không thể chống lại gia tộc đó…Điều ba nuối tiếc duy nhất bây giờ là chưa thể tìm được mẹ con, chưa thể nói với bà ấy một câu xin lỗi.Khi ấy vì bảo vệ con, bảo vệ gia đình này mà ba đã lựa chọn cách hèn nhát, làm cho bà ấy tức giận rời đi.Nếu sau này còn có cơ hội gặp lại bà ấy thì hãy giúp ba nói với bà ấy rằng ba yêu bà ấy, cả đời này chỉ yêu bà ấy, nếu có kiếp sau ba vẫn muốn được ở bên bà, cầu xin bà cho ba một cơ hội!Tiếc là… bây giờ thậm chí ba còn không biết bà ấy còn sống hay đã chết, có lẽ… có lẽ bà ấy đã lên thiên đường từ lâu, chờ đợi ba ở một thế giới khác…Haiz, không nói những lời này nữa, ba lại khiến con chế cười rồi đúng không?Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ba uống rượu là sẽ nhắc tới mẹ trước mặt con, con nói con đã nghe đến mức tai mọc kén rồi, sau này ba cũng không còn cơ hội nhắc đến nữa.Người ba lo lắng nhất là con, mười chín năm nay ba đã cố hết sức để thương yêu con nhưng lại quên mất cho con khả năng tự bảo vệ chính mình”.

Trong hộp có một lá thư, một album ảnh và một túi tài liệu màu bạc.

Phong Thiên Tuyết cẩn thận mở phong bì thư ra, đập vào mắt cô là nét chữ quen thuộc.

Thấy chữ như thấy người, đời này ba cô luôn ngay

thẳng, khiêm tốn, nét chữ cũng ngay ngắn như chính ông vậy…

Nhìn những dòng chữ này cũng có thể thấy một chút vội vàng.

Phong Thiên Tuyết có thể cảm nhận được sự vội vã khi ba viết bức thư này.

Có lẽ ông cảm nhận được nguy cơ đang đến gần và không thể xoay sở được, vậy nên trước lúc lâm chung ông đã viết bức thư cuối cùng này cho cô.

Từng lời từng chữ đều chan chứa tình cảm, nhưng cũng chứa đựng nỗi lo lắng và không nỡ vô hạn…

Hai mắt Phong Thiên Tuyết ngấn lệ, cô đọc từng chữ trong thư…

“Tuyết Nhi, khi con nhìn thấy bức thư này có lẽ ba đã không còn nữa.

Nhưng con đừng đau lòng, đừng buồn bã, ba sẽ ở trên thiên đường bảo vệ con, hy vọng Tuyết Nhi của ba sẽ bình an và hạnh phúc suốt đời!

Nhìn lại nửa đời này, ba đã trả qua bao mưa gió, cũng từng huy hoàng một thời, đến bây giờ rơi vào bước đường này ba cũng không oán hận ai mà chỉ trách mình vô dụng.

Ba dùng hơn nửa cuộc đời để đổi lấy giang sơn, nhưng lại không thể chống lại gia tộc đó…

Điều ba nuối tiếc duy nhất bây giờ là chưa thể tìm được mẹ con, chưa thể nói với bà ấy một câu xin lỗi.

Khi ấy vì bảo vệ con, bảo vệ gia đình này mà ba đã lựa chọn cách hèn nhát, làm cho bà ấy tức giận rời đi.

Nếu sau này còn có cơ hội gặp lại bà ấy thì hãy giúp ba nói với bà ấy rằng ba yêu bà ấy, cả đời này chỉ yêu bà ấy, nếu có kiếp sau ba vẫn muốn được ở bên bà, cầu xin bà cho ba một cơ hội!

Tiếc là… bây giờ thậm chí ba còn không biết bà ấy còn sống hay đã chết, có lẽ… có lẽ bà ấy đã lên thiên đường từ lâu, chờ đợi ba ở một thế giới khác…

Haiz, không nói những lời này nữa, ba lại khiến con chế cười rồi đúng không?

Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ba uống rượu là sẽ nhắc tới mẹ trước mặt con, con nói con đã nghe đến mức tai mọc kén rồi, sau này ba cũng không còn cơ hội nhắc đến nữa.

Người ba lo lắng nhất là con, mười chín năm nay ba đã cố hết sức để thương yêu con nhưng lại quên mất cho con khả năng tự bảo vệ chính mình”.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Trong hộp có một lá thư, một album ảnh và một túi tài liệu màu bạc.Phong Thiên Tuyết cẩn thận mở phong bì thư ra, đập vào mắt cô là nét chữ quen thuộc.Thấy chữ như thấy người, đời này ba cô luôn ngaythẳng, khiêm tốn, nét chữ cũng ngay ngắn như chính ông vậy…Nhìn những dòng chữ này cũng có thể thấy một chút vội vàng.Phong Thiên Tuyết có thể cảm nhận được sự vội vã khi ba viết bức thư này.Có lẽ ông cảm nhận được nguy cơ đang đến gần và không thể xoay sở được, vậy nên trước lúc lâm chung ông đã viết bức thư cuối cùng này cho cô.Từng lời từng chữ đều chan chứa tình cảm, nhưng cũng chứa đựng nỗi lo lắng và không nỡ vô hạn…Hai mắt Phong Thiên Tuyết ngấn lệ, cô đọc từng chữ trong thư…“Tuyết Nhi, khi con nhìn thấy bức thư này có lẽ ba đã không còn nữa.Nhưng con đừng đau lòng, đừng buồn bã, ba sẽ ở trên thiên đường bảo vệ con, hy vọng Tuyết Nhi của ba sẽ bình an và hạnh phúc suốt đời!Nhìn lại nửa đời này, ba đã trả qua bao mưa gió, cũng từng huy hoàng một thời, đến bây giờ rơi vào bước đường này ba cũng không oán hận ai mà chỉ trách mình vô dụng.Ba dùng hơn nửa cuộc đời để đổi lấy giang sơn, nhưng lại không thể chống lại gia tộc đó…Điều ba nuối tiếc duy nhất bây giờ là chưa thể tìm được mẹ con, chưa thể nói với bà ấy một câu xin lỗi.Khi ấy vì bảo vệ con, bảo vệ gia đình này mà ba đã lựa chọn cách hèn nhát, làm cho bà ấy tức giận rời đi.Nếu sau này còn có cơ hội gặp lại bà ấy thì hãy giúp ba nói với bà ấy rằng ba yêu bà ấy, cả đời này chỉ yêu bà ấy, nếu có kiếp sau ba vẫn muốn được ở bên bà, cầu xin bà cho ba một cơ hội!Tiếc là… bây giờ thậm chí ba còn không biết bà ấy còn sống hay đã chết, có lẽ… có lẽ bà ấy đã lên thiên đường từ lâu, chờ đợi ba ở một thế giới khác…Haiz, không nói những lời này nữa, ba lại khiến con chế cười rồi đúng không?Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ba uống rượu là sẽ nhắc tới mẹ trước mặt con, con nói con đã nghe đến mức tai mọc kén rồi, sau này ba cũng không còn cơ hội nhắc đến nữa.Người ba lo lắng nhất là con, mười chín năm nay ba đã cố hết sức để thương yêu con nhưng lại quên mất cho con khả năng tự bảo vệ chính mình”.

Chương 422