Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…
Chương 428
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Hôm nay anh sao vậy?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay anh có gì đó bất thường, “Có phải tâm trạng không tốt hay không?Dạ Chẩn Đình lại uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay… cũng là ngày giỗ của mẹ tôi!”Phong Thiên Tuyết sửng sốt, thảo nào…Đến giờ cô mới hiểu lý do mà anh không để mình nói “Sinh nhật vui vẻ”, không cho người ta chuẩn bị bánh ngọt, tại sao anh lại đến nghĩa trang và tại sao tâm trạng của anh lại bực bội…“Vậy nên tôi cũng chưa từng tổ chức sinh nhật.” Dạ Chấn Đình tiếp tục rót rượu cho mình.“Xin lỗi anh.”Phong Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra rằng Dạ Chẩn Đình cũng có nỗi lòng của riêng mình.Anh cũng không phải người có tâm trạng không ổn định, lúc vui lúc giận, mà là anh có rất nhiều nỗi đau mà cô không biết.Cô không biết nên an ủi anh thế nào, thậm chí cũng không dám nhiều lời, bởi vì cô không biết gì về anh, sợ mình nói sai sẽ khiến anh tức giận.Hình như cô rất sợ tôi?” Dạ Chẩn Đình ngước mắt nhìn cô, “Trước đây cô không như vậy.”“Khi đó anh cũng không đáng sợ như vậy.” Phong Thiên Tuyết không khỏi cảm thán, “Haiz, nếu thời gian vẫn như lần đầu gặp gỡ… Tôi vẫn thích dáng vẻ anh làm call boy hơn”Cô còn nhớ lần đầu tiên mình tưởng lầm anh là call boy, cô đã ngang ngược và mắng mỏ anh nhường nào, còn bắt anh phải ký thỏa thuận trả nợ, ép anh phải tiếp đãi ba nữ đại gia có tổng cân nặng lên tới ba trăm cân rưỡi…Nghĩ đến đây, cô lập tức phạt cười, “Ngày hôm sau ba nữ đại gia đó đã hủy chi phiếu, một triệu kia của tôi cũng không còn nữa.”“Đáng đời!” Dạ Chấn Đình trừng mắt nhìn cô, vừa nhớ tới chuyện đó là anh đã tức giận, “Vì một triệu mà cô bán tôi đi, lương tâm của cô bị chó ăn rồi!“Bị anh ăn mất rồi!”Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong cô lại vội vàng che miệng, nhìn anh với vẻ lo lắng bất an.“Gan cũng lớn nhỉ?” Dạ Chấn Đình nhướng mày và nhìn cô chằm chằm.“Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi…” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng xin lỗi.“Đến Dạ Sắc không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi.“Hả?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt một chút, hưng phấn hỏi: “Anh định làm call boy à?”“Đưa tiền đây.” Dạ Chấn Đình đưa tay về phía cô.“Một đêm mười nghìn!”.
“Hôm nay anh sao vậy?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay anh có gì đó bất thường, “Có phải tâm trạng không tốt hay không?
Dạ Chẩn Đình lại uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay… cũng là ngày giỗ của mẹ tôi!”
Phong Thiên Tuyết sửng sốt, thảo nào…
Đến giờ cô mới hiểu lý do mà anh không để mình nói “Sinh nhật vui vẻ”, không cho người ta chuẩn bị bánh ngọt, tại sao anh lại đến nghĩa trang và tại sao tâm trạng của anh lại bực bội…
“Vậy nên tôi cũng chưa từng tổ chức sinh nhật.
” Dạ Chấn Đình tiếp tục rót rượu cho mình.
“Xin lỗi anh.
”
Phong Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra rằng Dạ Chẩn Đình cũng có nỗi lòng của riêng mình.
Anh cũng không phải người có tâm trạng không ổn định, lúc vui lúc giận, mà là anh có rất nhiều nỗi đau mà cô không biết.
Cô không biết nên an ủi anh thế nào, thậm chí cũng không dám nhiều lời, bởi vì cô không biết gì về anh, sợ mình nói sai sẽ khiến anh tức giận.
Hình như cô rất sợ tôi?” Dạ Chẩn Đình ngước mắt nhìn cô, “Trước đây cô không như vậy.
”
“Khi đó anh cũng không đáng sợ như vậy.
” Phong Thiên Tuyết không khỏi cảm thán, “Haiz, nếu thời gian vẫn như lần đầu gặp gỡ… Tôi vẫn thích dáng vẻ anh làm call boy hơn”
Cô còn nhớ lần đầu tiên mình tưởng lầm anh là call boy, cô đã ngang ngược và mắng mỏ anh nhường nào, còn bắt anh phải ký thỏa thuận trả nợ, ép anh phải tiếp đãi ba nữ đại gia có tổng cân nặng lên tới ba trăm cân rưỡi…
Nghĩ đến đây, cô lập tức phạt cười, “Ngày hôm sau ba nữ đại gia đó đã hủy chi phiếu, một triệu kia của tôi cũng không còn nữa.
”
“Đáng đời!” Dạ Chấn Đình trừng mắt nhìn cô, vừa nhớ tới chuyện đó là anh đã tức giận, “Vì một triệu mà cô bán tôi đi, lương tâm của cô bị chó ăn rồi!
“Bị anh ăn mất rồi!”
Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong cô lại vội vàng che miệng, nhìn anh với vẻ lo lắng bất an.
“Gan cũng lớn nhỉ?” Dạ Chấn Đình nhướng mày và nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi…” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng xin lỗi.
“Đến Dạ Sắc không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi.
“Hả?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt một chút, hưng phấn hỏi: “Anh định làm call boy à?”
“Đưa tiền đây.
” Dạ Chấn Đình đưa tay về phía cô.
“Một đêm mười nghìn!”.
Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… “Hôm nay anh sao vậy?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay anh có gì đó bất thường, “Có phải tâm trạng không tốt hay không?Dạ Chẩn Đình lại uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay… cũng là ngày giỗ của mẹ tôi!”Phong Thiên Tuyết sửng sốt, thảo nào…Đến giờ cô mới hiểu lý do mà anh không để mình nói “Sinh nhật vui vẻ”, không cho người ta chuẩn bị bánh ngọt, tại sao anh lại đến nghĩa trang và tại sao tâm trạng của anh lại bực bội…“Vậy nên tôi cũng chưa từng tổ chức sinh nhật.” Dạ Chấn Đình tiếp tục rót rượu cho mình.“Xin lỗi anh.”Phong Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra rằng Dạ Chẩn Đình cũng có nỗi lòng của riêng mình.Anh cũng không phải người có tâm trạng không ổn định, lúc vui lúc giận, mà là anh có rất nhiều nỗi đau mà cô không biết.Cô không biết nên an ủi anh thế nào, thậm chí cũng không dám nhiều lời, bởi vì cô không biết gì về anh, sợ mình nói sai sẽ khiến anh tức giận.Hình như cô rất sợ tôi?” Dạ Chẩn Đình ngước mắt nhìn cô, “Trước đây cô không như vậy.”“Khi đó anh cũng không đáng sợ như vậy.” Phong Thiên Tuyết không khỏi cảm thán, “Haiz, nếu thời gian vẫn như lần đầu gặp gỡ… Tôi vẫn thích dáng vẻ anh làm call boy hơn”Cô còn nhớ lần đầu tiên mình tưởng lầm anh là call boy, cô đã ngang ngược và mắng mỏ anh nhường nào, còn bắt anh phải ký thỏa thuận trả nợ, ép anh phải tiếp đãi ba nữ đại gia có tổng cân nặng lên tới ba trăm cân rưỡi…Nghĩ đến đây, cô lập tức phạt cười, “Ngày hôm sau ba nữ đại gia đó đã hủy chi phiếu, một triệu kia của tôi cũng không còn nữa.”“Đáng đời!” Dạ Chấn Đình trừng mắt nhìn cô, vừa nhớ tới chuyện đó là anh đã tức giận, “Vì một triệu mà cô bán tôi đi, lương tâm của cô bị chó ăn rồi!“Bị anh ăn mất rồi!”Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong cô lại vội vàng che miệng, nhìn anh với vẻ lo lắng bất an.“Gan cũng lớn nhỉ?” Dạ Chấn Đình nhướng mày và nhìn cô chằm chằm.“Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi…” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng xin lỗi.“Đến Dạ Sắc không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi.“Hả?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt một chút, hưng phấn hỏi: “Anh định làm call boy à?”“Đưa tiền đây.” Dạ Chấn Đình đưa tay về phía cô.“Một đêm mười nghìn!”.